“Lý Huyền, anh tỉnh rồi à?”

Trong tầm mắt chỉ có màu trắng, trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi sốt ruột đi tới: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, mau gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lý, ông ấy vô cùng lo lắng, lại không đến được…”

“Anh là ai?” Anh vừa mở miệng mới phát hiện giọng nói khàn khàn, yết hầu cũng đau, giống như đá thô ráp cọ xát.

“Anh nói cái gì?” Người này sửng sốt một chút, động tác gọi điện thoại dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc, lắp bắp: “Tôi là Chu Kỳ… Tôi đã đến nhà tổng giám đốc Lý. Chúng ta đã gặp qua rất nhiều lần, anh không quen biết tôi sao?…”

Đầu có chút đau, Lý Huyền dùng sức lắc lắc. Đúng rồi, anh nhớ tới người này là thư ký của Lý Minh Cách.

“Sao tôi lại ở đây?”

“Anh xảy ra tai nạn xe, được đưa tới bệnh viện! Không phải, anh sao vậy, nhớ không ra sao…. Không phải nói tỉnh lại thì không sao sao?” Chu Kỳ mở to hai mắt, muốn xác nhận anh không nói giỡn, lại vội vàng nhấn chuông đầu giường: “Bác sĩ, không ổn rồi, làm phiền đến đây nhanh một chút.”

Tai nạn xe.

Ký ức giống như thủy triều dâng lên trong đầu Lý Huyền.

Sân khấu, ánh sáng, mặt trời mọc bên bãi biển, mùi trầm hương ngào ngạt trong chùa miếu… Dường như bộ phim câm không ngừng chiếu đi chiếu lại trong đầu, lúc đầu màu sắc và hình ảnh rất mơ hồ, tất cả đoạn ngắn chưa kịp thấy rõ đã biến mất. Ánh sáng và bóng tối dần biến mất, tất cả hình ảnh dừng lại, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt thon gầy của Thịnh Mẫn khi lần đầu gặp nhau.

Khung cảnh kỳ lạ trong giấc mơ lại hiện lên.

Lý Huyền bỗng nhiên ý thức được, nếu Chu Kỳ ở đây, có phải chứng tỏ…

“Anh vừa gọi tôi là gì?” Cuối cùng Lý Huyền phát hiện ra từ lúc mình tỉnh lại, cảm giác không đúng lắm này từ đâu đến, không chờ Chu Kỳ trả lời, anh cầm điện thoại của anh ta. Trên màn hình hiện ra khuôn mặt quen thuộc.

Hoán đổi lại rồi.

Hay là vốn chưa từng hoán đổi, mọi thứ chỉ là một giấc mơ?

“Rốt cuộc anh sao vậy? Có nhớ tôi là ai không? Anh có muốn gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lý không?” Chu Kỳ nhìn thấy hành vi khó hiểu của anh thì hoảng sợ, nhanh chóng hỏi lại, nôn nóng nhìn ra cửa: “Sao bác sĩ vẫn chưa đến….”

“Thịnh Mẫn đâu?” Ngón tay Lý Huyền cầm điện thoại không khỏi run lên.

“Hả?” Chu Kỳ không hiểu được quay đầu lại nhìn anh.

Lý Huyền ném điện thoại cho anh ta, vén chăn lên muốn xuống giường. Cơ thể của anh còn suy yếu, ngồi dậy quá gấp gáp, suýt nữa té ngã. Chu Kỳ hoảng sợ, vội vàng đến đỡ anh: “Anh muốn làm gì?”

“Tôi hỏi anh, Thịnh Mẫn đâu?” Lý Huyền hỏi lại.

“Thịnh Mẫn nào? Minh tinh kia sao?” Chu Kỳ nhận được điện thoại của Lý Minh Cách thì chạy từ công ty tới, vốn không biết rõ tình hình: “Không phải, anh đang nói cái gì?”

“Tránh ra.”

Trong lòng Lý Huyền nóng như lửa đốt, nhíu mày đẩy anh ta ra, dùng sức rút kim truyền dịch trên tay ra, chống tường đi ra ngoài phòng bệnh. Sau đó anh đụng phải y tá vội vàng chạy vào: “Anh không thể xuống giường, mau nằm xuống… Anh kia là người nhà sao? Mau đưa bệnh nhân quay lại, sao lại để anh ấy xuống giường?”

“Thịnh Mẫn ở đâu?” Lý Huyền trầm giọng nói.

“Mấy người trẻ tuổi các anh thật là, mình đang bị thương vẫn chưa khỏi đã vội vàng theo đuổi người nổi tiếng.” Y tá hiểu lầm, không kiên nhẫn nói: “Anh là người thứ bảy hỏi đó… Đừng dài dòng nữa, nằm xuống! Tôi xin chữ ký cho anh là được.”

“Tôi và cậu ấy đi chung.” Y tá nói, làm cho Lý Huyền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lưng vô cùng đau, anh cố gắng chống đỡ hỏi: “Cậu ấy thế nào? Ở phòng bệnh nào?”

“Người kia bị thương nhẹ hơn anh…. Quay lại, quay lại! Anh là bệnh nhân đấy, muốn làm gì!”

Chu Kỳ cũng phản ứng lại, vội vàng đi tới đỡ lấy cánh tay của anh: “Lý Huyền, có chuyện gì thì tôi làm cho anh. Anh nghỉ ngơi trước đã, anh xảy ra chuyện gì thì tôi không thể giải thích với tổng giám đốc Lý được.”

Lý Huyền không nhìn thấy người, trong lòng rất sốt ruột, trong đầu lặp đi lặp lại cảnh Thịnh Mẫn rơi xuống trong giấc mơ. Y tá thấy cảm xúc của anh quá không ổn định, vội vàng đi gọi bác sĩ, Chu Kỳ ngăn cản anh, Lý Huyền nằm ở trên giường bệnh mấy ngày, hoàn toàn dựa vào truyền dịch, không có sức lực, đứng lâu cũng tốn sức, hai bên đang giằng co, cửa phòng bệnh lại được mở ra.

“Ôi, náo nhiệt như vậy à!” Dương Nhứ đi theo Thịnh Mẫn đứng ở cửa, cười ngốc hai tiếng: “Lý Huyền, anh đang vượt ngục à?”

Lý Huyền không nói gì. Dường như tất cả âm thanh lập tức biến mất, sức lực cố gắng chống đỡ cũng biến mất. Anh chỉ nhìn Thịnh Mẫn, nhịp tim cũng dần ổn định lại, đến khi đối phương khẽ nhíu mày: “Tay anh đang chảy máu.”

Máu chảy ra từ lỗ kim, uốn lượn trên mu bàn tay, Lý Huyền lấy lại tinh thần, theo bản năng giấu tay ra sau lưng: “Không có việc gì.”

Chu Kỳ bị Dương Nhứ kéo ra ngoài, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, chỉ suy nghĩ phải báo cáo kết quả với ông chủ thế nào. EQ của Dương Nhứ đã lâu không online, thậm chí còn đóng cửa phòng bệnh cho bọn họ.

“Đợi lát nữa nói y tá xử lý cho anh.” Thịnh Mẫn ngồi xuống bên cạnh giường, không khỏi thở dài: “Sao lại rút kim ra?”

“Không có chú ý.” Lý Huyền trốn tránh, một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu vẫn ổn chứ?”

“Tôi không sao.” Thịnh Mẫn lắc đầu: “Buổi sáng tôi đã tỉnh, đến thăm anh một lần, anh vẫn còn hôn mê.” Cậu mím môi, bỗng nhiên nói câu xin lỗi: “Tôi không biết sẽ hoán đổi lại… Hại anh bị thương nặng như vậy.”

“Cũng không có nghiêm trọng, không phải tôi vẫn tốt sao?”

Giống như hoán đổi linh hồn lần trước, so với vụ tai nạn thì vết thương của bọn họ không đáng nhắc tới. Nhưng trầy da và chấn động não nhẹ. Bởi vì xe buýt gặp trục trặc nên xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn ở khu phố cũ, dẫn đến nhiều hành khách trên xe thương vong, mấy chiếc xe phía sau bọn họ cũng bị va chạm ở các mức độ khác nhau. Nếu so sánh thì vết thương của bọn họ cũng xem như kỳ tích trong y học.

Nhưng Lý Huyền nhớ Thịnh Mẫn đã nhào đến ôm mình thì vẫn sợ hãi, nhưng lúc đó anh không kịp đẩy cậu ra, anh nói: “Cậu không nên làm như vậy.”

“Nhưng anh lại lái xe về phía bên trái.” Trong tay Thịnh Mẫn vẫn cầm khăn giấy lau máu cho anh, cậu không đầu không đuôi nói.

Yết hầu Lý Huyền di chuyển, anh muốn nói gì đó, lại không mở miệng. Thịnh Mẫn cũng im lặng. Cậu cũng mặc đồng phục bệnh nhân, xương cổ tay lộ ra ngoài ống tay áo, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, nốt ruồi nhỏ trên xương cổ tay lại trở nên có chút mơ hồ.

“Giống như lần đầu tiên tôi gặp cậu vậy.” Lý Huyền bỗng nhiên nói.

Thịnh Mẫn dừng lại một chút, cậu ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh, lại cụp mắt xuống. Giọng nói rất nhẹ: “Tôi lại cảm thấy giống như không thay đổi… Tôi thấy anh vẫn giống như vậy.”

Lý Huyền chỉ cảm thấy mềm lòng, nhìn lông mi của Thịnh Mẫn run nhè nhẹ, giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trong lòng anh.

Đúng là giống nhau, Lý Huyền hoảng hốt. Thậm chí không chút nghi ngờ, cho dù lúc này Thịnh Mẫn hoán đổi vào cơ thể một người khác, mình cũng có thể liếc mắt một cái đã nhận ra cậu. Sau đó anh lại nghĩ không được, Thịnh Mẫn không thể đổi linh hôn với người khác.

Suy nghĩ này bỗng làm cho Lý Huyền cảm thấy nguy hiểm và bất an. Hoặc là đã suy nghĩ cẩn thận, cho nên mới càng thêm luống cuống. Đây là vấn đề nan giản mà anh chưa từng gặp qua, hơn bất cứ chương trình nào anh từng biên soạn trước đây. Có rất nhiều ngôn ngữ máy tính, nhưng lúc này lại không thể tìm ra mệnh lệnh chính xác.

Anh không cha không mẹ, đã quen một người. Chấp nhận bất cứ người nào xuất hiện, bởi vì vốn không để ý đối phương rời đi. Cũng có thể có bạn bè, nhưng đã chuẩn bị đường ai nấy đi bất cứ lúc nào. Trong cuộc sống của anh không chuẩn bị vị trí cho người khác.

Nhưng Thịnh Mẫn thì sao? Thịnh Mẫn làm sao bây giờ?

Đi đến ngày hôm nay, anh không thể nói với Thịnh Mẫn sau này chúng ta vẫn là bạn. Anh không muốn nhìn Thịnh Mẫn phối hợp mình mà giả vờ không sao, càng không đành lòng. Nhưng nếu không phải là bạn, thân phận của hai người đã quay về quỹ đạo vốn có. Nếu không có trò đùa dai của ông trời, anh có thể cho Thịnh Mẫn cái gì?

Lý Huyền nhíu mày, một phút một giây trôi qua, thúc giục anh cần phải nói gì đó. Anh nhìn xương quai xanh trên cổ áo Thịnh Mẫn, một lúc lâu mới mở miệng: “Chúng ta hoán đổi lại, cậu… Cậu có vui vẻ không?”

Đây là câu hỏi rất ngu ngốc, sở hữu chân thật ý đồ giấu ở không hề quan hệ ngôn ngữ dưới.

“Vui vẻ chứ.” Thịnh Mẫn kéo khóe miệng, cố gắng nở nụ cười. Giọng nói nhẹ nhàng: “Anh có thể đi thi, tôi cũng không cần lo lắng mình phá hư.”

Sắc mặt của Lý Huyền cũng không dịu đi bởi vì cậu cố tình thay đổi chủ đề, anh mím chặt môi: “Tôi…”

“Không sao đâu Lý Huyền.” Thịnh Mẫn lại không cho anh nói tiếp, giơ tay nhẹ nhàng đặt lên môi anh, lại nhanh chóng thu lại. Ánh mắt khoan dung lại dịu dàng: “Không nhất định phải nói, càng không nhất định phải nói bây giờ… Anh đừng sợ… Chúng ta nên im lặng trước đã.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play