Trương Chí Hoa đã tin chuyện này và Thịnh Mẫn không có liên quan đến nhau, lập tức thay đổi dáng vẻ chật vật. Hắn kéo quần áo phẩy phẩy: “Cậu cũng đừng để ý lời nói của tôi. Tôi chỉ quá sốt ruột… Câu nói kia nói thế nào nhỉ, đúng rồi, quan tâm sẽ bị loạn, quan tâm sẽ bị loạn.”
Hắn ngồi xuống lại giả vờ ra vẻ nói: “Tôi cũng là suy nghĩ thay cho cậu. Thật ra nghĩ cũng biết không thể nào, cậu dám bỏ tiền túi của mình ra tìm bác sĩ thú ý chữa trị cho mấy con chó mèo tàn tật do tổ đạo cụ làm bị thương. Sao cậu có thể làm ra chuyện này? Hôm nay lời nói của tôi để ở đây, cho dù tôi có làm thì tuyệt đối không thể nào là cậu được.”
“Vậy anh đi đi.” Lý Huyền lạnh nhạt nói.
“Này.” Trương Chí Hoa xua tay: “Nhìn cậu nói này. Chỉ đùa, chỉ đùa một chút thôi.”
“Không ai muốn nói đùa với anh. Anh nói xong chưa?” Lý Huyền lạnh mặt, không biểu cảm nói: “Anh nói xong thì có thể đi rồi. Không có việc gì thì đừng hỏi thăm lung tung, người khác cho rằng anh quan tâm quá so với tò mò, anh nhảy xuống làm người đại diện của cậu ta không phải càng tốt hơn sao, có thể lấy được thông tin.”
Trương Chí Hoa giả vờ không nghe thấy nửa câu sau, hấp tấp đến đây, đi cũng vội vàng: “Nói xong nói xong rồi. Được rồi, cậu ăn trước đi. Tôi đi đây. Buổi tối tôi cho người mang phương án tạo nhiệt cho cậu xem một chút…”
Lý Huyền nghe thấy cửa đóng lại, chậm rãi uống một ngụm canh, đặt đũa xuống.
Thịnh Mẫn vẫn chưa trở về. Bên góc sô pha có phần tài liệu mở ra, nắp bút vẫn chưa đóng lại, giống như đi rất vội vàng. Trên ngòi bút có giọt mực đã khô cạn, Lý Huyền lấy điện thoại muốn gọi lại cho cậu. Trên màn hình hiển thị một cuộc gọi nhỡ của Thịnh Mẫn vào ba phút trước.
“Anh ở đâu?” Lý Huyền gọi lại, điện thoại vừa kết nối Thịnh Mẫn đã hỏi câu đầu tiên như vậy.
“Phòng nghỉ.” Lý Huyền nghe thấy giọng nói của cậu, theo bản năng đứng lên: “Cậu…”
Thịnh Mẫn nói: “Vậy anh chờ tôi đến.”
“Được.” Lý Huyền gật đầu, nhớ tới đối phương không nhìn thấy, nói: “Tôi chờ cậu.”
Ngoài cửa thỉnh thoảng có tiếng bước chân vang lên, thính giác Lý Huyền bỗng nhiên trở nên vô cùng nhạy bén. Thời gian chờ đợi không dài, nhưng lại làm cho anh cảm thấy lồng ngực ngột ngạt. Khi anh đối phó với Dương Nhứ và Trương Chí Hoa thì rất không kiên nhẫn, nhưng lúc này lại có một cảm xúc lo lắng đã lâu rồi chưa từng có bao trùm lấy anh.
Chờ đợi là một chuyện tra tấn người khác, dường như Lý Huyền đang nằm trên bàn phẫu thuật, chờ bác sĩ cầm dao phẫu thuật cắt lên da thịt của mình. Nhưng đó là chuyện cũ của bảy năm trước, hiện tại cảm xúc này không cần thiết cũng không nên có.
Anh uống hết một ly nước đá, bắt đầu dọn dẹp đồ ăn dở trên bàn. Anh đặt lại một phần cơm hàu ngọt và canh lê cho Thịnh Mẫn, thậm chí kiểm tra những tài liệu Thịnh Mẫn đã đọc mấy ngày nay, đánh dấu lại thứ tự sai. Trong lúc này anh không nhịn được nhớ lại giọng điệu của Thịnh Mẫn trong điện thoại.
Cậu biết rồi sao? Biết bao nhiêu? Nhưng giọng nói kia lại không nghe được bất cứ cảm xúc gì, anh nghĩ thế nào cũng không thu hoạch được gì.
Thịnh Mẫn đi vào, Lý Huyền đang hút thuốc. Mấy ngày ngắn ngủi, anh hút thuốc gấp mấy lần ngày xưa, hộp thuốc cũng sắp hết. Lý Huyền nghĩ điều này không tốt, anh không thể quá ỷ lại vào bất cứ thứ gì, thuốc lá hoặc là thứ khác cũng không được.
Không ai nói gì, nhưng thấy vẻ mặt của đối phương thì đều hiểu ra.
Tàn thuốc lá không cẩn thận rơi xuống mu bàn tay, tạo ra cảm giác bỏng rát gần như không thể phát hiện ra. Đốm lửa thật sự quá yếu ớt, không có quá nhiều nhiệt độ, có cảm giác giống như kiến cắn.
Biết thì biết thôi. Lý Huyền bỗng nhiên bình tĩnh, suy nghĩ không sao cả.
Chuyện này cũng không kỳ lạ, dù sao anh mới là Thịnh Mẫn thật sự, thần tượng nổi tiếng. Cho dù hai người tráo đổi cơ thể, mối quan hệ, mạng lưới quan hệ vẫn thuộc về anh. Nếu anh muốn, nếu anh bằng lòng, đương nhiên có thể lấy được tin tức.
“Tần Chính Thần bị người ta đánh gãy chân, còn chặt ngón tay.” Một lúc sau, Thịnh Mẫn mở miệng trước, không đầu không đuôi nói một câu.
“Tần Chính Thần.” Lý Huyền nghiêng đầu, thậm chí cười một chút: “Đồng đội cũ của cậu?”
Ngày đó Thịnh Mẫn định nghĩa mối quan hệ của bọn họ như vậy, Lý Huyền ném câu trả lời giống như vậy lại cho cậu.
Thịnh Mẫn cắn môi: “Anh làm.”
Hai chữ vô cùng đơn giản. Thậm chí không phải câu hỏi.
Lý Huyền lập tức nhớ lại, anh quyết định muốn Tần Chính Thần phải trả giá lớn, không muốn Thịnh Mẫn biết. Sau đó anh phát hiện mình vốn không nghĩ đến vấn đề này. Bởi vì đây là chuyện anh nhất định phải làm, cũng không thể không làm. Cho dù bất cứ ai, bất cứ chuyện gì cũng không thể thay đổi, bao gồm Thịnh Mẫn.
“Đúng vậy.” Lý Huyền gật đầu, rất thống khoái thừa nhận: “Tôi làm.”
Điều hòa không khí vẫn hoạt động ổn định, thổi ra gió lạnh, thổi loạn tóc mái của Thịnh Mẫn. Lý Huyền nhìn cậu, vẻ mặt sạch sẽ lại mê man, dường như còn mang theo sự áy náy không nên xuất hiện. Ánh mắt mềm mại, giống như động vật nhỏ vô hại.
Cần gì phải như vậy, không phải đã sớm đoán được. Nhưng điều này vẫn làm cho Lý Huyền cảm thấy khó có thể chịu đựng, anh không nói nữa, cúi đầu hút một hơi thuốc lá.
Khói màu trắng hiện ra lại biến mất, Lý Huyền cụp mắt nhìn đôi giày thể thao màu trắng của Thịnh Mẫn đi đến gần, cuối cùng dừng ở trước mặt mình. Cậu đi đường luôn không phát ra một tiếng động. Lý Huyền đột nhiên suy nghĩ.
“Anh đã biết rồi.” Thịnh Mẫn thở dài: “Anh hỏi ai? Trương Chí Hoa hay là Dương Nhứ?… Chắc đã hỏi hết rồi. Anh thông minh như vậy, muốn tìm bất cứ người nào nói lời khách sáo cũng rất dễ dàng.”
“Cậu tìm tôi hỏi tội sao?” Lý Huyền ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên ác liệt cười: “Cậu đau lòng?”
“Lý Huyền!” Thịnh Mẫn nhíu mày: “Anh biết rõ là không phải.”
“Tôi không biết.” Lý Huyền không chút khách sáo nói.
“Được rồi.” Thịnh Mẫn sửng sốt hai giây, gật đầu: “Anh không biết. Cho nên anh lén tôi hỏi người khác, lại không chịu hỏi tôi. Tôi muốn nhắc đến, anh cũng không muốn. Tôi thật sự không muốn nói chuyện này, nhưng nếu anh muốn, tôi không có gì là không thể nói cho anh biết. Rốt cuộc anh không muốn nghe hay là không dám nghe? Anh sợ nghe thấy điều gì? Anh hỏi qua bọn họ, anh được đáp án mình muốn sao?… Không có, thật sao?”
Giọng nói cũng không nặng, dưới tình huống này vẫn dịu dàng lại kiềm chế.
Cả người Lý Huyền không khỏi cứng đờ, trở tay dập tắt tàn thuốc, trong ánh mắt vô cùng nghiêm khắc chưa từng có, lưu loát đứng lên:” Tôi không hiểu cậu nói cái gì.”
Anh vòng qua Thịnh Mẫn muốn rời đi, nhưng Thịnh Mẫn nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay.
“Anh không hiểu, tôi sẽ giải thích từng chữ từng chữ cho anh nghe được không?” Giọng Thịnh Mẫn vẫn rất thấp, nếu nghe kỹ thì có chút mệt mỏi. Lý Huyền muốn cắt ngang cậu, lại không thể nào nói ra mấy lời ngăn cản giống như hai lần trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT