Nửa tiếng sau trôi qua, vẫn không liên lạc được, đạo diễn tức giận tuyên bố không đợi nữa, tiếp tục quay phim.
Thiếu đi một khách mời cũng không ảnh hưởng gì, nhưng chờ đợi quá lâu, có hai người hướng dẫn cũng bực bội, thái độ cũng không còn dễ gần như hai ngày trước. Làm cho bầu không khí trường quay có chút cứng lại.
“Hiện giờ mới nhớ gọi điện thoại đến sao? Nghệ sĩ nhà các anh nổi tiếng quá.” Vì muốn đuổi kịp tiến độ, thời gian nghỉ ngơi bị giảm xuống mười phút, đang chuẩn bị bắt đầu quay tiếp, trợ lý đạo diễn trợ lý cầm điện thoại đến: “Có việc? Có ai không có việc chứ? Mọi người đều rảnh rỗi chờ cậu ta đúng không, tôi nói anh anh biết những đoạn phim đã quay hai ngày trước sẽ không được giữ lại một giây nào… Đã xảy ra chuyện, cái gì mà xảy ra chuyện…”
Đạo diễn nhanh chóng cầm điện thoại đi ra ngoài, nhưng lúc nói câu cuối cùng vẫn hơi lớn. Mấy người đứng gần cũng nghe thấy được.
“Nào, chúng ta tiếp tục quay, tiếp tục quay.” Phó đạo diễn nhanh chóng đứng lên chủ trì: “Các thầy hướng dẫn cũng vất vả rồi, mọi người kiên trì một chút. Các bộ phận chú ý, action.”
Bởi vì kéo dài thời gian, thời gian quay phim vào buổi sáng phải đến ba giờ chiều mới kết thúc, tin tức Tần Chính Thần xảy ra chuyện đã lặng lẽ truyền ra. Mở hot search ra, trên diễn đàn cũng có mấy bài viết lẻ tẻ, nhưng đa số không biết rõ, cũng không biết được thật giả, nói không chi tiết. Nhanh chóng bị chìm xuống.
“Anh, thật sao?” Dương Nhứ quay về phòng nghỉ, không biết Thịnh Mẫn đi đâu, cậu ta lặng lẽ đóng cửa lại, lo lắng hỏi Lý Huyền: “Bọn họ nói Tần Chính Thần đã xảy ra chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Em không biết chuyện gì.” Dương Nhứ ngơ ngác nhìn anh, Lý Huyền ừm một tiếng, buồn chán cầm dao gọt hoa quả trên bàn, lại tiện tay cầm quả táo.
“Anh!” Dương Nhứ lại gọi anh.
“Nói.” Lý Huyền ngẩng đầu lên, vừa gọt vỏ: “Ấp úng làm gì.”
Dương Nhứ ngây ra, nhưng cậu ta không phải là đồ ngốc. Ngày hôm trước Lý Huyền tìm cậu ta hỏi số điện thoại của Tần Chính Thần, sau đó anh ta lập tức xảy ra chuyện. Cậu ta cắn răng, một lúc lâu, giống như hạ quyết tâm: “Cứ nói là em làm.”
“Cậu?” Lý Huyền nhíu mày nhìn cậu ta, đặt quả táo xuống, tay kia vô thức xoay dao, lưỡi dao sắc bén xoay vòng tròn trên đầu ngón tay.
“Nếu có bất cứ chuyện gì, anh cứ nói là em! Em sẽ nhận hết! Dù sao em đã sớm nhìn anh ta không vừa mắt, muốn dạy dỗ anh ta.” Dáng vẻ quang minh chính đại, giống như giây tiếp theo có thể anh dũng hy sinh vì Thịnh Mẫn.
“Cậu có bệnh à.” Lý Huyền nhìn cậu ta hai giây, cười rộ lên, bả vai run lên: “Nhận cái gì? Cậu không biết, tôi cũng không biết. Cậu muốn nhận cái gì?”
“Anh đừng cười.” Hai mắt Dương Nhứ đỏ lên, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh sẽ không xảy ra chuyện chứ.”
“Đương nhiên là không.” Lý Huyền nhìn cậu ta có chút đáng thương. Anh tiện tay cắm dao lên quả táo, quả táo lập tức chia thành hai phần. Anh cầm lên cắn một miếng, tiếng thanh thúy vang lên: “Không ai xảy ra chuyện. Chuyện này đã kết thúc. Không liên quan đến ai.”
“Dù sao em cũng không nói gì cả.” Dương Nhứ lại nhấn mạnh.
“Vốn dĩ không có gì để nói.” Vẻ nhẹ nhàng chỉ kéo dài ba mươi giây, sự kiên nhẫn của Lý Huyền có hạn. Anh nhìn thấy cậu ta vẫn còn muốn khóc, không kiên nhẫn nữa. Ăn xong quả táo thì ném lõi vào thùng rác: “Đừng khóc sướt mướt, cậu ở đây khóc tang anh ta à? Trong vòng ba giây, cậu không thu lại thì tôi sẽ đánh cậu.”
Dương Nhứ hít mũi: “Em đi lấy cơm cho anh.”
“Ừm. Thuận tiện xem Lý Huyền đi đâu.”
Cơm trưa cho khách mời được đặt ở khách sạn cao cấp gần đó, mỗi ngày năm món mặn một canh không trùng nhau. Dương Nhứ đi lấy cho anh, nói không tìm được người. Lý Huyền vừa gọi điện thoại cho Thịnh Mẫn, đường dây đang bận. Anh nhíu mày, nửa tiếng nữa sẽ tiếp tục quay phim, bảo Dương Nhứ ăn cơm trước, anh vừa ngồi xuống, Trương Chí Hoa tới.
“Dương Nhứ đi ra ngoài trước một chút.” Trương Chí Hoa lập tức nói.
Trước kia Dương Nhứ rất sợ Trương Chí Hoa, hiện tại thái độ của Lý Huyền rất kiên quyết, cậu ta cũng sẽ không sợ. Cậu ta không động đậy, chỉ chờ Lý Huyền lên tiếng.
Lý Huyền cầm hai phần cơm cho cậu ta: “Cậu ra ngoài trước đi.”
“Bên ngoài còn có cơm hộp…”
Lý Huyền vừa lên tiếng, Dương Nhứ cầm đồ ăn rời đi.
Mùi thơm đồ ăn tỏa khắp phòng nghỉ. Lý Huyền lấy đũa ra: “Tôi nhớ rõ hôm nay anh đi bàn bạc hợp đồng đại diện quý một sao. Đến đây làm gì? Bàn bạc xong rồi?”
Trương Chí Hoa nhăn mặt lại đến, thịt trên mặt dồn lại, lớn tiếng nói: “Mẹ nó cậu đừng quan tâm những chuyện này, tôi…”
Chiếc đũa đập mạnh lên bàn, anh quay đầu nhìn Trương Chí Hoa lạnh lùng nói: “Đừng hung dữ với tôi. Tôi hỏi anh bàn bạc thế nào.”
“Bàn bạc xong rồi.” Trương Chí Hoa nhìn ánh mắt hung dữ của anh thì không khỏi run lên một chút, cứng đờ một lúc, cuối cùng cũng nhượng bộ: “Phí đại diện không tăng, nhưng toàn bộ chi nhánh tăng lên. Tuần sau công bố, tối nay phương án tạo nhiệt độ sẽ được đưa đến đây.”
Lý Huyền nhìn hắn mấy giây, không phát biểu ý kiến. Trương Chí Hoa có chút chột dạ: “Điều kiện hợp đồng này cũng rất tốt, tôi còn tìm chị của mình ra mặt mới bàn bạc tiếp. Cậu cũng biết người ta là thương hiệu lớn…”
“Tôi chưa nói không hài lòng. Vất vả rồi. Gần đây năng lực làm việc có tiến bộ, tiếp tục duy trì. Chúng ta có thể hợp tác lâu dài một chút.” Lý Huyền cười cười: “Tôi thấy anh đã bình tĩnh lại, nói đi. Đến đây làm gì?”
“Cậu có biết Tần Chính Thần đã xảy ra chuyện hay không?” Cuối cùng Trương Chí Hoa cũng được đặt câu hỏi, vội vàng nói.
“Biết.” Lý Huyền lựa hết rau thơm bên ngoài cá, nhìn sắc mặt Trương Chí Hoa thay đổi, bổ sung nửa câu sau: “Có nghe nói.”
Canh cá này cho quá nhiều tiêu, có chút nồng. Lồng ngực Trương Chí Hoa phập phồng, kiểm tra cửa đã đóng chặt một lần nữa mới hỏi anh: “Nghe nói? Cũng chỉ nghe nói…”
“Nếu không thì anh nghĩ sao?” Lý Huyền gắp một miếng thịt cá tuyết trắng.
“Có phải…” Trương Chí Hoa nuốt nước miếng: “Có phải cậu làm không?”
Hắn hỏi ra những lời này, ngay cả hắn còn cảm thấy không thể tin được. Hắn dẫn dắt Thịnh Mẫn nhiều năm như vậy, tự nhận hiểu rất rõ. Dễ nắm bắt, không biết giận. Nhưng không hiểu vì sao gần đây tính cách thay đổi. Hắn bàn bạc hợp đồng xong, vốn chuẩn bị quay về công ty, trong lúc vô tình nghe nói Tần Chính Thần xảy ra chuyện thì mồ hôi lạnh chảy xuống, trong đầu lập tức nghĩ đến cuộc gọi vội vàng cúp máy vào đêm hôm đó.
“Tôi làm?” Lý Huyền nhướng mày: “Tôi làm gì? Cậu ta chết rồi à?”
“Không chết. Bị người khác chém.” Trương Chí Hoa không biết chắc thái độ của anh, trong lòng hoảng sợ, từng giọt mồ hôi chảy xuống. Sau đó nói hết tin tức mình đã tìm hiểu khắp nơi: “Chân, tay bị gãy. Trên cổ có hai nhát dao, máu chảy khắp nơi…”
Lý Huyền đương nhiên không biết nghiêm trọng như vậy. Theo như Trương Chí Hoa miêu tả, người này đã chết rồi. Nhưng tin đồn càng truyền đi càng thổi phồng lên.
“Hiện tại người đại diện của cậu ta nói với bên ngoài là cậu ta bị tạ đập vào trong lúc ở phòng tập thể thao, còn nói không nghiêm trọng. Ai tin chứ? Tôi tìm mấy vòng quan hệ tìm được người trong bệnh viện, nói là thê thảm đến không nỡ nhìn! Vậy mà nói bị tạ đập vào? Rõ ràng bị đánh mà.”
“Lỡ bị thật thì sao?” Lý Huyền gắp một miếng thịt cá: “Anh lại chưa từng bị đập qua, sao biết được không thể chứ? Nói không chừng anh ta quá xui xẻo, đúng lúc bị đập thành như vậy.”
Trời ơi, còn nói quá xui xẻo.
Trương Chí Hoa vừa sợ hãi vừa lo lắng, quả thực răng đau: “Thịnh Mẫn, cậu nói đi, có phải cậu làm hay không? Đừng ăn nữa. Sao cậu lại không hề kinh ngạc?”
“Tôi không ăn xong, chiều nay anh quay phim thay tôi sao? Anh đang chơi tôi à? Người đại diện của cậu ta cũng nói bị tạ đập vào. Anh lại cứ nói tôi làm? Có chứng cứ thì đưa ra, anh há miệng ra để khoe khoang mình có lưỡi ăn nói lung tung sao?… Kinh ngạc? Có gì kinh ngạc chứ, việc lạ hiếm thấy à.”
Trương Chí Hoa đi qua đi lại hai vòng: “Cậu không cần nói dối tôi. Tôi nghe thấy tin tức này thì sợ hãi đến bay mất hồn vía. Cậu nói xem cậu có liên quan hay không?”
“Được rồi.” Lý Huyền nói theo hắn: “Tôi làm.”
“Cậu?” Trương Chí Hoa mở to mắt, muốn xông lên lắc người anh: “Sao cậu có thể làm ra được chuyện này?”
“Đúng vậy. Tôi cũng cảm thấy không thể nào. Anh lại cứ nghi ngờ thôi.” Lý Huyền nhún vai.
Trương Chí Hoa sắp phát điên: “Cậu không cần nói giỡn chứ ông trời con này. Rốt cuộc có phải hay không?”
“Anh tưởng tượng đến đâu vậy?” Lý Huyền thu hồi nụ cười bất cần đời trên mặt: “Anh cũng không nghĩ xem nếu có chứng cứ do tôi làm, hiện tại đã sớm có người đến tìm tôi gây phiền phức. Ồ, nhưng lại có một điều. Nếu bọn họ không biết ai làm, lại thật sự bị đánh giống như anh nói, cũng nên tìm cảnh sát đòi lại công bằng, còn nói bị tạ đập vào?”
Trương Chí Hoa bị anh xoay vòng, con ngươi xoay mấy vòng: “Cho nên bọn họ biết rõ ai làm, mới che giấu cho người kia sao?”
“Tìm thấy người ở đâu?” Lý Huyền tiếp tục hỏi.
“Nghe nói trong một biệt thự tư nhân ở vùng ngoại thành.”
“Ai tìm được?”
“Người đại diện của cậu ta.”
“Anh đến biệt thự kia chưa?”
Trái một búa phải một gậy, Trương Chí Hoa hoàn toàn bị xoay vòng đến hôn mê: “Sao tôi lại qua đó chứ?”
“Đúng vậy, tôi cũng không có.” Lý Huyền lại gắp một đũa rau xanh: “Vậy ai đi? Hôm nay Tần Chính Thần còn phải quay chương trình, chạy vùng ngoại thành làm gì? Nếu bị chém thì phải bị ném ở đâu đó? Nhưng không phải người đại diện của cậu ta cũng biết sao?”
Trương Chí Hoa sửng sốt sửng sốt, nhớ lại căn biệt thự nơi kia gần một con sông. Là nơi câu cá nổi tiếng ở thành phố N. Hình như phó tổng giám đốc trang web mà Tần Chính Thần muốn leo lên rất thích câu cá.
“Ý của cậu là kim chủ của cậu ta làm sao? Cho nên mới không dám nói?” Trương Chí Hoa bừng tỉnh, dáng vẻ ghét bỏ: “Không lẽ muốn tìm kích thích nhưng lại chơi quá trớn sao?”
Lý Huyền thật ra không nghĩ tới suy đoán này, nhưng không sao cả, anh cúi đầu uống anh, rất ngon: “Ai biết được? Ăn cơm đi, đừng nói mấy chuyện dơ bẩn này làm cho tôi buồn nôn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT