Bắt đầu từ bên cửa sổ, lan rộng ra đến cửa ra vào, từng người một, bị bạn bè xung quanh đá, đẩy, va vào, ngẩng đầu lên.
Ngây người nhìn chằm chằm vào cửa.
Sở Nghiêu bị Thẩm Hoan vỗ vai, theo hướng cô ấy chỉ nhìn ra cửa.
Khi khuôn mặt của cô gái xuất hiện, cậu ta hít một hơi lạnh, thầm nghĩ, "Chết tiệt, ai là con át chủ bài này vậy?"
Lông mày của cô gái quá thanh tú, đôi mắt đen và sáng, có chút lạnh lùng và ngang ngược.
Mỗi ánh mắt đều bất cần nhưng đầy kiêu ngạo tự nhiên.
Kiêu ngạo và độc đoán xuất phát từ tận đáy lòng.
“Tên tớ là Mạnh Kim Dương.”
“Tôi là Cố Mang.”
Đang nằm trên bàn, Lục Dương nghe được hai chữ Cố Mang liền cau mày, kéo đồng phục học sinh lên để lộ một con mắt, nhìn về phía trước bục giảng.
Giây tiếp theo, cậu ngồi thẳng dậy, tròn mắt ngạc nhiên.
Chết tiệt! Là Cố Mang!
Tiểu béo nói cô là học sinh mới chuyển tới đặc biệt xinh đẹp? !
Cả lớp im bặt, không một ai dám hó hé, tiếng thở cũng nín thinh.
Tịch Yên nhếch mép, cô ấy chưa bao giờ thấy lớp học này im lặng như vậy, sao có học sinh chuyển đến lại trật tự như vậy.
Cô ấy nhìn ba chỗ trống trong lớp, chỉ tay và nói: "Cố Mang, em ngồi tạm chỗ bên cạnh Lục Dương trước, ở dãy cuối cùng kia. Mạnh Kim Dương, em ngồi bên cạnh Thẩm Hoan, hàng thứ ba ở giữa."
Cố Mang cao ráo, ngồi hàng trước không tiện cho lắm.
Lục Dương giật mình, quay lại nhìn cô gái đang bước tới chỗ mình.
Khuôn mặt ấy quá đỗi xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo đen trắng rõ ràng, toát lên vẻ lạnh lùng.
Làn da trắng nõn, đôi chân dài thẳng tắp.
Mỗi bộ phận đều thu hút ánh nhìn.
Cô không mặc đồng phục mà để nó vắt vẻo trên tay, bước đi thong thả, toát lên vẻ lười biếng và kiêu ngạo.
Đặc biệt tà khí, lạnh lùng.
Tất cả mọi ánh mắt đều dõi theo cô, không chớp mắt.
"Tớ có một ý tưởng táo bạo, hôm nay diễn đàn trường sẽ nổ tung."
"Một thời gian trước chuyển đến một nữ sinh tên Cố Âm, vừa đến đã khiến ngai vàng hoa khôi giảng đường của Lục Ý bị lung lay sắp đổ, kỳ thi tuần trước xếp hạng nhất toàn khối cùng với Lục Ý, trực tiếp đẩy Lục Ý xuống khỏi ngai vàng hoa khôi giạng đường, hai người họ ngầm cấu xé lẫn nhau, hôm nay lại đến một nữ sinh tên Cố Mang, ba người phụ nữ một vở kịch hả?"
"Cố Mang kiểu này, rõ ràng đẳng cấp cao hơn nhiều, lạnh lùng quá đi! Vẫn là giáo bá trường học."
"Nói cũng đúng, khí thế đó, thật là mạnh mẽ."
"Vậy là phải đánh nhau với Dương ca sao?"
"Thôi đi, nhìn kìa, mắt Dương ca sắp dính vào người cậu ấy rồi, có khả năng sẽ nhường lại ngai giáo bá trường học!"
Mạnh Kim Dương nghe thấy lời họ, khẽ mím cười, chào hỏi Thẩm Hoan rồi ngồi xuống ghế.
Cố Mang đặt sách lên bàn, vắt chéo chân, vừa ngồi xuống đã vắt chéo chân.
Phong thái đại lão, ngạo mạn vô cùng.
Mí mắt cụp xuống, để lại một quyển sách hóa học, những quyển sách còn lại nhét vào cặp sách.
Đồng phục khoác vai, ngầu không tả nổi.
Lục Dương nghiêng mắt nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình, tim đập loạn nhịp, cứng đơ người trên ghế, không dám cử động.
Tiểu béo lén lút nhìn vị đại ca ở chéo phía sau , rồi lại nhìn Lục Dương đang ngây người.
Lòng tiểu béo vô cùng đắc ý.
Bây giờ tin lời cậu nói rồi chứ.
Trên bục giảng, Tịch Yên đã bắt đầu lên lớp, ôn tập tổng thể đã đến phần nguyên tố có chủ yếu trong nước biển - clo.
Giảng bài trong mười phút như thường lệ, tiếp theo, giáo viên sẽ giảng bài tập về nhà.
Bài kiểm tra Tịch Yên phát hôm qua.
Cố Mang không có.
Lục Dương chờ cô thu dọn xong, chủ động đẩy bài kiểm tra trắng hơn cả mặt mình sang giữa hai người, "Xem của tôi này."
Cố Mang nhìn bài kiểm tra của cậu, ngước mắt lên.
Đối mặt với đôi mắt sáng ngời ấy, Lục Dương bỗng chốc luống cuống, giọng nói thiếu tự tin giải thích: "Hôm qua quên viết, nghe cô giáo giảng cũng giống nhau mà."
Thật mất mặt.
Cố Mang nhướng mày.
Mí mắt Lục Dương khẽ run run, ánh mắt né tránh.
Tiểu Béo đột nhiên quay lại nhìn, kinh ngạc: "trời ơi Dương ca, mặt anh sao đỏ thế?"
Lục Dương quay ra liếc một cái đầy lạnh lùng, Tiểu Béo rụt cổ quay lại.