Minh Thành.
Lúc Lục Thượng Cẩm đón được Cố Mang và Cố Tứ đã là buổi tối.
“Cố Mang, Cố Tứ, hai đứa cuối cùng cũng đến!”
Lục Thượng Cẩm kích động đến mức tay run lên, suýt nữa không nhịn được cúi đầu khom lưng đi đỡ vị đại lão này.
Hai tay Cố Mang nhét vào túi áo khoác đen, nhàn nhạt nói: “Chú Lục khách sáo rồi ạ.”
“Không không không, vẫn nên khách sáo một chút, chuyện của chú khó giải quyết, đành giao phó cho cháu vậy.”
Lục Thượng Cẩm đích thân mở cửa xe cho Cố Mang, khiến các thuộc hạ của ông trợn mắt há hốc mồm.
Cô tiểu thư này rốt cuộc là ai mà khiến vị trưởng quan Lục của họ phải đối xử như vậy?
Nhìn qua cũng chưa đến tuổi trưởng thành, những chuyện Lục Thượng Cẩm cảm thấy khó giải quyết, cô ta có thể giải quyết được sao?
Cố Mang gật đầu với Lục Thượng Cẩm, “Yên tâm.”
Rồi quay người dẫn theo Cố Tứ lên xe.
…
Lục Thượng Cẩm sống trong một biệt thự nhà vườn ở trung tâm thành phố, cổng sắt cao lớn nặng nề, toát lên vẻ uy nghiêm.
Người giúp việc mở cửa.
"Đến rồi." Lục Thượng Cẩm lại đích thân mở cửa xe, dẫn đường cho họ.
Cố Tứ cõng chiếc cặp da đen to tướng cực kỳ không hợp với mình, lững thững đi theo Cố Mang đang cúi đầu chơi điện thoại phía trước.
Như một kẻ đáng thương bị ngược đãi.
Lục Thượng Cẩm nhìn không nổi nữa, “Cố Tứ, hay là để chú giúp cháu cầm túi?”
Cố Tứ khoát tay, kiêu hãnh nói: “Không cần, giúp chị cầm đồ là vinh dự của cháu!”
Lục Thượng Cẩm nhìn theo Cố Mang đang đi phía trước không ngoảnh lại, khóe miệng giật giật.
Cố Tứ kéo quai cặp sách to đùng, hì hục đuổi theo Cố Mang.
Bên trong đại sảnh.
Vợ của Lục Thượng Cẩm, Lâm Chu, đang ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy một nhóm người, liền đứng dậy đón tiếp họ.
"Về rồi à." Lâm Chu giúp Lục Thượng Cẩm cởi áo khoác ngoài, vẻ mặt không được tự nhiên chào hỏi Cố Mang: “Cố tiểu thư.”
Ánh mắt Cố Mang rời khỏi màn hình điện thoại, cong môi lên, “Lục phu nhân ạ.”
Rõ ràng là những đường nét thanh tú trên khuôn mặt, nhưng nhìn đi nhìn lại đều mang theo vài phần ranh mãnh.
Khóe môi cô cong lên một đường cong nhàn nhạt, thoang thoảng lộ ra vẻ lạnh lùng.
Lâm Chu đã sớm điều tra thông tin về Cố Mang.
Một nữ sinh hư hỏng, thường xuyên đánh nhau, trốn học như cơm bữa.
Điểm duy nhất có thể khoe ra chính là nhan sắc vô cùng xuất chúng.
Bà ta mãi không thể hiểu nổi, chồng mình làm sao có thể quen biết loại người này!
Thậm chí còn cho loại người này ở lại nhà!
Vậy sẽ ảnh hưởng đến Lục Ý và Lục Dương của bà ta như thế nào!
Lục Thượng Cẩm không nhận ra sự bất mãn trong đáy mắt Lâm Chu, cởi tay áo xắn lên vài nếp, nói: “Cố Mang, hôm nay đã muộn rồi, cháu và Cố Tứ đi nghỉ trước đi, chúng ta ngày mai sẽ nói chuyện tiếp.”
Cố Mang bắn vỡ đầu đối thủ trong trò chơi, hờ hững đáp lại.
Phòng ngủ trên tầng ba rất rộng rãi.
Có thể thấy nó được chuẩn bị chu đáo, đầy đủ mọi thứ.
Tuổi Cố Tứ còn nhỏ.
Vì vậy, Lục Thượng Cẩm đã kê hai chiếc giường trong phòng.
Để giúp họ dễ dàng chăm sóc nhau.
Ông đích thân dẫn họ lên lầu, dặn dò: “Có gì cần cứ nói thẳng với chú, đừng ngại.”
Cố Mang chơi game xong, ném điện thoại bừa bãi lên giường, lơ đễnh hỏi: “Chuyện của Cố Tứ sắp xếp thế nào rồi ạ?”
"Hả? Em làm sao vậy?" Cố Tứ ngơ ngác hỏi.
Lục Thượng Cẩm xoa xoa mái tóc xoăn của cậu, nói: “Thằng bé còn quá nhỏ, thủ tục rườm rà, đợi hai ngày nữa là xong.”
Cố Tứ thấy không ai nói gì với mình thì lười hỏi thêm.
Cậu bé vừa vắt chéo chân, bắt đầu nghịch điện thoại, đôi tay nhỏ nhắn thoăn thoắt.
Cố Mang nói: “Được, vậy chờ khi nào chú sắp xếp ổn thỏa rồi đến nói chuyện với cháu về chuyện của chú.”
Lục Thượng Cẩm kêu lên: “ Cố Mang, con làm vậy là xa lạ quá đấy, còn sợ chú Lục lừa con à?"
Cố Mang mặt không chút biểu cảm quay đầu lại, lấy laptop từ trong ba lô ra đặt lên bàn.
Cô kéo ghế ra, ngồi xuống với tư thế khoanh tay đầy ngạo mạn.
Cố Tứ học theo cô.
Cực kỳ vênh váo.