Vợ Của Lục Tổng Không Phải Dạng Vừa

Chương 2: Chúng ta đến Minh Thành


3 tuần

trướctiếp

Ríu rít.

Chiếc xe máy dừng lại dưới gốc cây đa không xa cổng trường tiểu học.

Cố Mang chống đôi chân thon dài thẳng tắp xuống đất, cởi mũ bảo hiểm, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống vai.

Nheo mắt nhìn về phía cổng trường tấp nập những phụ huynh đang chờ đón con.

Năm giờ hai mươi, còn mười phút nữa Cố Tứ mới tan học.

Phiền phức.

Cố Mang cau mày khó chịu, ném chiếc túi từ sau lưng ra trước mặt.

Mở khóa kéo, bên trong chiếc ba lô đen rộng rãi là một mớ hỗn độn.

Một chiếc máy tính xách tay.

Một khẩu súng mô phỏng.

Một chiếc đồng hồ cơ.

Ba chiếc điện thoại, hai chiếc nấp gập và một chiếc nhỏ. 

Một cuộn vải đen được buộc lại, to bằng lòng bàn tay.

Một chiếc hộp kim loại dài, không lớn.

 Một chiếc bật lửa kim loại.

 Một hộp thuốc lá.

 Vài cây kẹo mút.

Nhìn chung thì số lượng không nhiều, nhưng lại nặng trịch.

Cố Mang lấy ra chiếc điện thoại nắp gập, bên trong ứng dụng nhắn tin có hàng chục tin nhắn chưa đọc.

Nhìn thấy một tin trong số đó, cô nhướng mày.

Nụ cười mỉm nhẹ trên môi cong lên một cách kiêu ngạo và ngông cuồng.

Bên kia đường, một chiếc xe ô tô màu đen từ từ dừng lại.

"Lục thiếu" người lái xe nói. “Đến nơi rồi ạ.”

Cửa sổ bên phải hạ xuống.

Bên trong chiếc xe hơi sang trọng, một người đàn ông đang ngồi ở ghế sau, hai chân thon dài bắt chéo nhau. Anh mặc chiếc áo sơ mi đen, cánh tay vắt vẻo lên cửa sổ xe, kẹp giữa ngón tay là điếu thuốc lá, lộ ra những khớp xương rõ ràng và đôi bàn tay trắng nõn.

Anh nhìn ra phía trường học, nơi đám học sinh nhỏ đang nô đùa náo nhiệt, và cau mày.

“Đừng nói với tôi rằng người tôi cần tìm đang ở đây.”

Người đàn ông nghiêng mặt, làn da trắng sứ, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm khép hờ, môi mỏng mím chặt, toát lên vẻ lạnh lùng.

Tài xế lúng túng gãi đầu.

Nhìn đám người phía trước, ai cũng không liên quan gì đến người họ đang tìm.

Tài xế: “Đây là điểm  đến cuối cùng trên bản đồ.”

Khuôn mặt người đàn ông hơi trầm xuống “Lúc nào?”

Tài xế: “Cách đây khoảng mười phút.”

Người đàn ông búng tàn thuốc lá, ánh mắt lạnh lùng vô tình lướt qua những tán cây xa xa, đồng tử co lại.

Gió hôm nay hơi lớn.

Cô gái ngồi trên xe máy, mái tóc dài đen nhánh tung bay trong gió, lộ ra vài phần tiên khí, khuôn mặt xinh đẹp không ai sánh bằng.

Đặc biệt là chiếc vòng da đỏ rực rỡ trên cổ tay, khiến cổ tay cô trắng ngần như ngọc, vô cùng quyến rũ.

Quần áo rộng thùng thình, nhìn không rõ dáng người.

Còn trẻ đã làm mẹ rồi, thật đáng tiếc.

Anh thu hồi tầm mắt, hỏi: “Xuất hiện bao lâu?”

Tài xế đáp: “Chưa đến một phút.”

Người đàn ông đá mạnh vào lưng ghế tài xế, “Chưa đầy một phút mà cậu đã dám chở tôi đến đây? Cậu tưởng hắn vẫn còn ở đây à!?”

Tài xế cúi đầu xuống, “Thuộc hạ vô năng.”

Người đàn ông rít một hơi thuốc, những ngón tay gân guốc ấn tàn thuốc vào gạt tàn, “Thôi được rồi, quay về kinh đô, bảo bên dưới tiếp tục tìm.”

Đúng năm giờ rưỡi, tiếng chuông trường vang lên.

Một cậu bé trai khoảng bảy tám tuổi là người đầu tiên lao ra khỏi trường.

Cậu bé đứng trước cửa nhìn xung quanh, nhìn thấy Cố Mang, mắt sáng lên và chạy về phía cô.

Mái tóc xoăn trên đầu bị gió thổi rối tung.

cậu xé toạc áo đồng phục, thô bạo nhét vào cặp sách, rồi ném cả cái cặp vào thùng rác.

Bỏ chạy như trốn chạy khỏi cái chết.

"Chị!" Cố Tứ ở xa xa hét lên.

Cố Mang ngẩng đầu từ điện thoại lên, nhìn thấy Cố Tứ đang lao vọt tới, “Chạy cái gì?”

"Cuối cùng chúng ta cũng có thể thoát khỏi nơi địa ngục này, mọi người đang ăn mừng!" Cố Tứ chán ghét trợn mắt nhìn trường tiểu học phía sau.

Cố Mang mỉm cười đưa cho cậu một chiếc mũ bảo hiểm nhỏ.

Cố Tứ đội nó thật cẩn thận và hỏi: “Cố  Âm đi rồi à?”

"Ừ." Cố Mang hờ hững đáp.

Cố Tứ lại trợn mắt trắng: “Ngu ngốc.”

Cố Mang vươn tay, túm lấy cậu bé, ném cậu lên ghế sau, rồi ném chiếc túi hơi nặng cho cậu bé, “Em mắng cô ta làm gì?”

Chi ta không có não, em không mắng chị ta thì mắng ai?", Cố Tứ ôm chặt chiếc cặp da to, nói một cách đương nhiên: "Còn thật sự nghĩ là nhà họ Lôi  coi trọng chị ta sao? Người ta chỉ nhắm vào chút tài sản dưới tên chị ta mà thôi!".

Cố Mang đá vào giá đỡ chân của chiếc xe máy, vặn ga hết cỡ, chiếc xe máy gầm rú lao ra đường.

Chiếc xe ô tô đen lướt qua, cửa sổ từ từ nâng lên, khuôn mặt người đàn ông thoáng hiện.

Cố Mang nhướng mày, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nửa mỉm nửa tà.

"Chị, chúng ta đi đâu vậy?" Cố Tứ ôm lấy eo cô, hỏi.

Sân bay.

"Đi Minh Thành, về nhà chú Lục." Giọng nói lười biếng của Cố Mang vang lên.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp