[Zhihu] Sống Lại, Tôi Sẽ Không Ngu Ngốc Nữa

Chương 6


2 tháng


Diễn xuất của tôi trong mắt người lớn có vẻ hơi khoa trương, nhưng đối với một đứa trẻ như Lâm Đại Bảo dường như rất vừa phải.

Ánh mắt Lâm Đại Bảo thất vọng, xem ra nó đã hiểu mình bị mẹ bỏ rơi rồi. Mãi đến khi Lâm Đại Bảo xuất viện, Diệp Minh Châu vẫn không đến thăm một lần nào.

Kiếp trước tôi đã giúp Diệp Minh Châu che đậy, nói với Lâm Đại Bảo là mẹ nó có việc không tới được, nhưng thực ra mẹ nó rất yêu nó. Kiếp này tôi không nói đỡ cho chị ta, thậm chí còn ám chỉ Lâm Đại Bảo, thật ra Diệp Minh Châu muốn bỏ rơi nó. Giống như kiếp trước vậy, kiếp này Diệp Minh Châu đã bắt đầu qua lại với người đàn ông kia rồi.- chuyển ngữ và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT - Fanpage: TYT Đọc và nghe truyện bạn yêu thích. 

Hôm đó tôi dắt Lâm Đại Bảo đi dạo, đúng lúc nhìn thấy Diệp Minh Châu với người đàn ông kia đang hôn nhau say đắm. Gần đây Lâm Đại Bảo đi học lại, bị nhiều người chê cười, bắt nạt. Đã hơn một lần nó nói với tôi là nó không muốn đến trường, mấy bạn học đều bắt nạt nó.

Mỗi lần tôi đều giả bộ thành bộ dạng khó xử:

- Nhưng mẹ cháu không đồng ý.

Diệp Minh Châu thật sự không đồng ý, hơn nữa lúc Lâm Đại Bảo nói với chị ta không muốn đi học, chị ta còn tàn nhẫn mắng mỏ nó. Cho dù là kiếp này hay kiếp trước thì Diệp Minh Châu cũng đều không thay đổi chút nào. Bây giờ thiếu mất tôi, để tôi xem hai mẹ con rốt cuộc sẽ trở thành bộ dạng gì.

Tôi liếc nhìn Lâm Đại Bảo, nó thở phì phò, bổ nhào vào người Diệp Minh Châu, cấu rồi cắn.

- Sao bà lại bỏ rơi tôi, bà là đồ đàn bà độc ác, đi chết đi, đi chết đi.

Người đàn ông kia đã sớm bị dọa bỏ chạy rồi, tôi thấy trên người Diệp Minh Châu có rất nhiều dấu răng nhuốm máu, lúc này mới thong thả kéo Lâm Đại Bảo ra.

- Đại Bảo, mẹ cháu tìm ba cho cháu, đến lúc đó mẹ cháu cũng có người chăm sóc.

Tất nhiên là không tính cháu rồi.

Lúc này tóc tai của Diệp Minh Châu bù xù giống như ma nữ, nghe tôi nói vậy thì vội vàng gật đầu:

- Đúng, đúng, đúng, tìm một người đàn ông chăm sóc mẹ, đến lúc con trưởng thành cũng giảm bớt gánh nặng cho con.

Tôi cố nhịn cười, sao trước kia không nhận ra Diệp Minh Châu ngu ngốc như vậy chứ?

Ánh mắt của Lâm Đại Bảo tràn đầy oán hận, Diệp Minh Châu đã không cần đứa con trai què quặt này từ lâu rồi. Từ đầu đến cuối chị ta giành quyền nuôi Lâm Đại Bảo chỉ vì để sau này nó lớn lên có thể nuôi chị ta. Khoảng thời gian này Lâm Đại Bảo không có khả năng kiếm tiền, nên ném nó cho ba mẹ coi tiền như rác của tôi nuôi nấng là được rồi.

Mọi chuyện ở kiếp trước đều đúng như Diệp Minh Châu dự liệu, cho dù sau này Lâm Đại Bảo bị tàn phế thì sau này tái hôn vẫn có người đàn ông nuôi chị ta. Phần lớn số tiền tôi để lại sau khi chết đều chui vào túi Diệp Minh Châu.

Bị Lâm Đại Bảo phát hiện, Diệp Minh Châu với người đàn ông kia cũng không còn lén lút nữa, còn mang theo người đàn ông đó đến gặp ba mẹ. Hiển nhiên là ba mẹ hy vọng Diệp Minh Châu sẽ tái hôn, hai nhà trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Một ngày nọ, Diệp Minh Châu phát hiện có người nhắn tin cho tôi, cương quyết bắt tôi mở điện thoại để xem người đó là ai. Trong lòng tôi biết rất rõ, chị ta sợ hãi tôi sẽ liên lạc lại với Trình Triêu. Tôi đưa điện thoại cho Diệp Minh Châu, khuôn mặt giả vờ ngượng ngùng nhìn chị ta.

- Đây là một khách hàng của em, anh Vương, gần đây tụi em có qua lại, chị cũng sắp tái hôn rồi, em cũng nên tranh thủ.

Diệp Minh Châu nhìn thấy lịch sử trò chuyện quả thật rất bình thường, đây chẳng phải là nơi lời vô ích sao? Bình thường tôi với Trình Triêu đều video call rồi xóa lịch sử, nội dung lịch sử trò chuyện đều do tự tay tôi dạy.

- Đúng rồi chị, qua mấy ngày nữa em phải đi làm, lúc chị kết hôn em sẽ trở về.

Diệp Minh Châu nghe lời tôi nói mới sực nhớ ra là tôi phải đi làm rồi.

- Đi làm cái gì, nghỉ việc đi, ở nhà giúp tao chăm sóc Đại Bảo.

Tôi cười khẩy trong lòng, trên mặt giả bộ bày ra vẻ khó xử:

- Nhưng khoản vay của em vẫn còn chưa trả xong, chị sẵn lòng cho em mượn tiền hả?

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play