Bình thường Lâm Duật Xuyên cũng tự mình xuống bếp nên tay nghề khá tốt, dư sức nấu mì.
Anh đun sôi nước, bỏ mì sợi vào, sau đó bắt đầu chiên trúng. Mặc dù mì trứng rất đơn giản, nhưng Lâm Duật Xuyên vẫn cố gắng làm ngon nhất với những nguyên liệu hiện có.
Anh biết đối với Ôn Tiếu Tiếu, một người mới gặp hai lần đã kết hôn ngay rất nguy hiểm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên anh muốn cố hết sức làm cô yên tâm.
Mì sợi chín rất nhanh. Lâm Duật Xuyên lấy hai cái bát lớn để gắp mì vào, sau đó đặt trứng đã chiên xong lên trên. Bánh Rán Vừng ngoài phòng khách cùng Ôn Tiêu Tiếu ngửi thấy mùi thơm thì sủa vài tiếng rồi chạy vào bếp.
Ôn Tiếu Tiếu theo sau đi vào, thấy Lâm Duật Xuyên nấu mì xong rồi thì chủ động nói: “Để em mang ra giúp anh.”
“Bỏng, để anh là được.” Lâm Duật Xuyên cản Ôn Tiếu Tiếu lại rồi nhìn cô, nhếch môi, “Em ra ngoài ngồi đi.”
Ôn Tiếu Tiếu nhìn bát mì bốc khói nghi ngút, khẽ gật đầu: “Vậy anh cẩn thận nhé, đừng để bị bỏng.”
“Ừm.” Lâm Duật Xuyên đáp lại, rắc thêm chút hành đã thái sẵn rồi mới bưng mì ra.
Ôn Tiếu Tiếu đang ngồi trên ghế đối diện phòng bếp. Bên cạnh là Bánh Rán Vừng cũng đã nhảy lên ghế, ngoan ngoãn ngồi xổm, lè lưỡi vẫy đuôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh tượng này khiến Lâm Duât Xuyên khẽ bật cười. Anh đặt bát lên bàn, nhìn Bánh Rán Vừng nói: “Không có phần của mày đâu.”
“Gâu!” Bánh Rán Vừng thèm thuồng nhìn bát mì trước mặt, nhưng ráng nhịn lại, không quậy phá.
Lâm Duật Xuyên kéo ghế ngồi đối diện Ôn Tiếu Tiếu, nói với cô: “Bánh Rán Vừng sẽ không ăn đồ ăn trong bát của chủ nhân mình đâu, em đừng quan tâm nó.”
Ôn Tiếu Tiếu nhìn Bánh Rán Vừng ngồi xổm bên chân mình, chợt thấy làm vậy thì tồi tệ quá: “Hay là cho nó ăn đồ ăn vặt đi?”
“Gâu!” Bánh Rán Vừng tíc cực hưởng ứng.
Lâm Duật Xuyên nhìn sang nó, sau đó khui một lon đồ hộp nhỏ, đặt bên cạnh. Lúc này Bánh Rán Vừng mới không nhìn bát mì nữa.
Lâm Duật Xuyên cầm đũa lên, nói với Ôn Tiếu Tiếu: “Nguyên liệu có hạn nên chỉ có thể làm hai bát mì mà thôi. Sau này chính thức chuyển sang, anh sẽ làm một bàn tiệc cho em.”
Ôn Tiếu Tiếu cũng cầm đũa, mỉm cười: “Thật ra tay nghề của em cũng không đến nổi nào, lúc đó chúng ta có thể nấu chung.”
Lâm Duật Xuyên cười nói: “Gì cơ? Em muốn thi nấu với anh à?”
Ôn Tiếu Tiếu hơi trừng mắt: “Cũng không phải là không được.”
Lâm Duật Xuyên lại bật cư, cầm đũa xới mì lên: “Em mau ăn đi, không phải mới nãy còn đói bụng hả?”
“Ồ…” Ôn Tiếu Tiếu cũng bắt đầu gắp mì, miệng thổi nhẹ vài cái. Mặc dù nước lèo trong bát chỉ là nước sôi bình thường những mì vẫn rất thơm. Cô nếm th một miếng, ngạc nhiên nhìn Lâm Duật Xuyên: “Ngon thật đấy.”
“Cảm ơn đã khen.” Khóe miệng Lâm Duật Xuyên nhếch lên, “Lát nữa ăn mì xong thì chúng ta đi mua nhẫn cưới đi.”
Tay cầm đũa của Ôn Tiếu Tiếu hơi khựng lại, hình như kết hôn thì phải có nhẫn cưới thật, vậy mà cô chưa từng nghĩ đến.
Lâm Duật Xuyên: “Chúng ta kết hôn vội nên anh chưa kịp chuẩn bị nhẫn cưới. Nếu ông anh mà biết, chắc sẽ đánh chết anh mất.”
“À, à được.” Ôn Tiếu Tiếu cúi đầu đáp qua loa, cố gắng che giẫu tâm trạng dao động của mình bằng động tác ăn mì.
Lâm Duật Xuyên cũng cúi đầu ăn mì.
Khi bày trí nội thất trong bếp, Lâm Duật Xuyên đã chọn máy rửa chén cao cấp có chức năng hong khô và khử trùng. Sau bữa ăn, hai người bỏ hai cái bát và chảo vừa dùng để chiên trứng vào máy.
Chỉ cần nhấn nút bắt đầu rửa là có thể dễ dàng giải quyết vấn đề rửa chén rồi.
Lúc đó bên tư vấn có nói với anh, chỉ cần có máy rửa chén thì có thể giải quyết 80% mâu thuẫn gia đình. Trước đó Lâm Duật Xuyên không để ý lắm, giờ mới cảm thấy quyết định mua máy rửa chén đúng đắn nhường nào.
Anh tạm để Bánh Rán Vừng lại căn hộ, định xử lí chuyện chiều nay xong lại về đón nó.
Sắp xếp cho Bánh Rán Vừng xong, anh lái xe chở Ôn Tiếu Tiếu đến trung tâm thương mại Ánh Sao lớn nhất thành phố A.
Trung tâm thương mại Ánh Sao nằm ở trung tâm thành phố, cách khu vực mới giải phóng ở phía nam thành phố một quãng đường. Bởi vì lúc sáng dậy sớm, bây giờ lại được ăn no, cho nên Ôn Tiếu Tiếu vừa lên xe đã ngủ thiếp đi.
Lâm Duật Xuyên thấy cô ngủ thì tăng nhiệt độ trong xe cao hơn một chút.
Sau khi tới trung tâm thương mại Ánh Sao, Lâm Duật Xuyên dừng xe trong bãi đậu xe xong mới đánh thức Ôn Tiếu Tiếu trên ghế lái phụ.
Ôn Tiếu Tiếu mở to mắt nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt, tạm thời chưa tỉnh táo hẳn.
Cô là ai? Đây là đâu? Có chuyện gì vậy?
Lâm Duật Xuyên nhìn đôi mắt to tròn trong veo ngơ ngác của cô, nhịn không được khẽ bật cười thành tiếng: “Cô Lâm, đừng nói là em ngủ một giấc xong thì quên anh là ai luôn nhé?”
Hai tiếng “cô Lâm” thành công kéo mọi ký ức đang bay xa của Ôn Tiếu Tiếu về.
Lỗ tai cô ửng đỏ, vội vàng cởi dây an toàn quấn ngang người mình ra: “Không có, chỉ là vừa ngủ dậy nên não chưa load kịp thôi. Tới rồi hả? Vậy chúng ta xuống xe thôi.”
Nói rồi cô rời khỏi xe. Lâm Duật Xuyên khóa kỹ xe xong thì mới theo sau cô bớc vào thang máy.
Tầng một của trung tâm thương mại Ánh Sao bày bán toàn là những thứ xa xỉ. Lâm Duật Xuyên và Ôn Tiếu Tiếu bước vào một tiệm đồ trang sức để chọn nhẫn.
Để tiện đeo hằng ngày, kiểu dáng của nhẫn cưới đa số đều rất tối giản. Nhưng vì thỏa mãn vài nhu cầu đặc biệt của khách hàng, đương nhiên cũng có loại nhẫn có kiểu dáng độc đáo hoặc khảm đầy kim cương.
Tất nhiên Ôn Tiếu Tiếu không có “nhu cầu đặc biệt” đó. Cô và Lâm Duật Xuyên dạo quanh một vòng, nhắm được một chiếc thiết kế đơn giản. Chiếc nhẫn bạch kim hình vòng cung tròn trịa, mặt nhẫn không quá cầu kỳ mà chỉ khảm một viên kim cương hình trái tim, tuy sáng lấp lánh nhưng không màu mè.
“Em thấy cái này khá được, còn anh?” Ôn Tiếu Tiếu chỉ vào chiếc nhẫn trong ngăn tủ, ngẩng đầu hỏi Lâm Duật Xuyên.
Lâm Duật Xuyên nhìn một lúc rồi chỉ vào chiếc nhẫn bên cạnh cùng bộ với chiếc trước: “Chiếc này thì sao?”
Chiếc anh chọn khảm kim cương hết cả vòng cung, giá đắt gấp đôi chiếc cô chọn.
Chị gái nhân viên lấy hai chiếc họ chỉ ra. Mặc dù chiếc nhẫn do Lâm Duật Xuyên chọn khảm nhiều kim cương hơn, nhưng đều là kim cương có kích thước nhỏ nên thiết kế vẫn khá đơn giản, không quá cầu kỳ.
Ôn Tiếu Tiếu so sánh một lúc, cuối cùng vẫn chọn chiếc đầu tiên: “Em cảm thấy thiết kế của chiếc này tối giản hơn. Em thích chiếc này.”
“Vậy thì mua chiếc này.” Lâm Duật Xuyên nhờ nhân viên chọn nhẫn có kích cỡ vừa với tay hai người, sau đó mới mua.
Sau khi vào xe, Lâm Duật Xuyên lấy nhẫn ra đeo lên ngón áp út bên tay trái của Ôn Tiếu Tiếu: “Bây giờ đã có cảm giác sau khi kết hôn chưa?”
Kích thước chiếc nhẫn trên tay rất vừa vặn, bao quanh ngón tay mảnh khảnh của Ôn Tiếu Tiếu, trông còn đẹp hơn khi được trưng bày trong tủ kính.
Lâm Duật Xuyên không nhịn được nhếch môi, nhìn Ôn Tiếu Tiếu nói: “Thật sự rất hợp với em.”
Nhịp tim Ôn Tiếu Tiếu tăng nhanh. Vì để Lâm Duật Xuyên không phát hiện bất thường, cô cố duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nói với anh: “Để em đeo lên giúp anh luôn.”
“Được.” Lâm Duật Xuyên khẽ gật đầu, chủ động giơ tay ra.
Ôn Tiếu Tiếu lấy chiếc nhẫn nam có cùng kiểu dáng với chiếc của mình ra, nhẹ nhàng, cẩn thận đeo vào ngón áp út của anh.
Khớp xương ngón tay Lâm Duật Xuyên rõ ràng, lại thon dài, trắng muốt. Khi đeo nhẫn vào, bỗng toát lên một vẻ gợi cảm kỳ lạ.
Kiểu dáng nhẫn nam tối giản hơn nhẫn nữ nhiều, không có viên kim cương hình trái tim mà đổi thành logo. Tuy vậy, trông nó còn hợp với khí chất của Lâm Duật Xuyên hơn.
“Tay anh đẹp thật.” Ôn Tiếu Tiếu nhìn bàn tay đeo nhẫn cưới của Lâm Duật Xuyên, không nhịn được mà khen anh.
Lâm Duật Xuyên bật cười, đặt tay bên cạnh tay Ôn Tiếu Tiếu: “Anh lại cảm thấy tay của em còn đẹp hơn.”
Hai chiếc nhẫn được đặt song song, vừa nhìn đã biết là một đôi. Khuôn mặt Ôn Tiếu Tiếu nóng lên, cô mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Không phải anh muốn đi thăm ông nội hả? Mau đi thôi.”
Lâm Duật Xuyên nhếch môi, khởi động xe.
Ông cụ Lâm sống ở nhà cũ nhà họ Lâm. Trước khi qua đó, Lâm Duật Xuyên đã đặc biệt nói ông cụ biết hôm nay anh sẽ dẫn vợ mới cưới về thăm ông cụ.
Ông cụ Lâm vốn không tin anh có thể kết hôn trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Thật ra ban đầu ông cụ chỉ muốn câu giờ nên mới ra điều kiện Lâm Duật Xuyên phải kết hôn thì mình mới phẫu thuật thôi.
Nếu là mười năm trước thì có lẽ ông cụ đã sớm làm phẫu thuât từ lâu rồi, nhưng giờ đây ông cụ chỉ là một ông lão cố chấp khuất phục trước tuổi già.
Đến tuổi này thì có ai không thân mang trăm bệnh đâu chứ, có thể sống thêm được ngày nào thì hay ngày đó. Mặc dù uống thuốc mãi cũng chẳng trị bệnh tận gốc được, nhưng biết đâu lỡ ông cụ đồng ý phẫu thuật, cuối cùng lại không sống sót trên bàn mổ được thì sao?
Bác sĩ nào cũng nói ông cụ đã già, chắc chắn khi làm phẫu thuật sẽ nguy hiểm hơn bình thường.
Nhưng không ngờ Lâm Duật Xuyên lại có thể kết hôn sau nửa tháng đi xem mắt chứ? Cô gái nào mà to gan dữ vậy?
“Cháu chào ông Lâm ạ. Cháu là Ôn Tiếu Tiếu.” Ôn Tiếu Tiếu đứng bên cạnh Lâm Duật Xuyên, chào hỏi với ông cụ Lâm. Ngoại hình cô xinh xắn, lại có chất giọng ngọt ngào, hiển nhiên là kiểu con gái được người lớn thích nhất. Thuở nhỏ mỗi dịp Tết, cô luôn được lì xì nhiều hơn các bạn nhỏ khác.
Ông cụ Lâm nhìn cô, chợt chẳng biết nên làm sao mới phải. Ông cụ cứ nghĩ Lâm Duật Xuyên tìm đại một diễn viên nào đó để đối phó mình, nhưng sau khi thấy Ôn Tiếu Tiếu, ông cụ bỗng không chắc chắn với ý nghĩ ấy nữa.
“Cô bé, cháu kết hôn với Lâm Duật Xuyên thật đấy à?” Ông cụ ngồi trên ghế sa lông, giương cằm dò xét hai người trước mặt.
“Cháu biết ông sẽ không tin nên có mang giấy chứng nhận kết hôn đến.” Lâm Duật Xuyên đưa giấy chứng nhận mới tinh qua. Ông cụ Lâm lật ra xem, suýt nữa đã lỡ miệng hô hào một câu giỏi lắm.
“Hai đứa mới nhận giấy chứng nhận ngay sáng à?”
“Dạ. Nếu ông không tin thì có thể cho người tới hỏi thử xem.”
Tầm mắt ông cụ Lâm dừng lại nơi nhẫn cưới trên tay hai người, trả giấy chứng nhận kết hôn cho Lâm Duật Xuyên: “Cháu và cô Ôn quen biết kiểu gì?”
Ôn Tiếu Tiếu: “Ông Lâm, ông cứ gọi cháu là Tiếu Tiếu đi ạ.”
Ông cụ Lâm nhìn cô cười tủm tỉm, gật đầu liên tục: “Được, Tiếu Tiếu à, con quen Lâm Duật Xuyên được bao lâu rồi?”
“Dạ…” Ôn Tiếu Tiếu ngẫm nghĩ, bắt đầu tính toán, bọn họ mới quen được hơn hai ngày thôi, “Bọn cháu quen nhau từ buổi xem mắt hôm trước ạ.”
“…” Nụ cười trên mặt ông cụ Lâm lập tức cứng đờ. Ông cụ nhìn Lâm Duật Xuyên, nở nụ cười lạnh, có vẻ đang rất giận, “Cháu giỏi lắm, mới quen có hai ngày mà đã dám lừa người ta đi kết hôn rồi.”
Lâm Duật Xuyên: “Cháu cũng đâu muốn vội vàng như vậy, nhưng ông đã hạ lệnh rồi còn gì? Bây giờ cháu đã hoàn thành yêu cầu của ông, lát nữa cháu sẽ trao đổi sắp xếp thời gian phẫu thuật với bác sĩ.”
“…” Ông cụ Lâm im lặng một lúc rồi hỏi Ôn Tiếu Tiếu, “Tiếu Tiếu, cháu nói thật cho ông đi, có phải nó ép cháu không?”
“Không phải, không phải.” Ôn Tiếu Tiếu vội xua tay, “Khi kể về chuyện nhà mình, thái độ của anh Lâm rất chân thành ạ.”
Ngón trỏ của ông cụ Lâm nhẹ nhàng gõ lên mu bàn tay. Cô bé này còn xưng hô là “anh Lâm”, xem ra vẫn xa lạ với Lâm Duật Xuyên lắm.
“Rồi, người cũng đã gặp rồi, bọn cháu xin phép về trước.”
Ông cụ Lâm ngước mắt nhìn Lâm Duật Xuyên. Hôm nay khi gọi điện tới, anh có đặc biệt dặn dò ông cụ đừng để ai khác ở nhà, cho dù là ba mẹ anh cũng không được báo, nói là không muốn vợ mới cưới của mình sợ hãi. Vốn dĩ ông cụ Lâm còn muốn xem xem anh ra chiêu gì, nhưng bây giờ nghĩ lại thì trông anh rất bao che cho vợ mình.