Quán cà phê đảo Phi Phi nằm ở phía đông thành phố A là địa điểm nổi tiếng dành cho con dân xem mắt.
Từ mùi hương đặc biệt trong quán cho tới những bông hoa vĩnh cửu lộng lẫy dùng để trang trí bàn, thậm chí còn có danh sách nhạc được lựa chọn tỉ mỉ phát liên tục, tất cả đều vì một bầu không khí lãng mạn.
Nhưng dù vậy, mấy thứ này cũng chỉ trưng cho đẹp thôi… Bởi vì sau một tháng mở cửa kinh doanh, chủ quán đã rút ra kinh nghiệm xương máu rằng cái gì đã không hợp thì cuối cùng sẽ tan thành mây khói cả thôi. :)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ví dụ như ở bàn số bảy hiện giờ kìa, chỉ thiếu cảnh tạt cà phê nữa là tan được rồi.
Nếu nhân viên pha chế mà biết thì chắc sẽ nháo nhào đòi nghỉ việc mất.
Cả quán chỉ có cô gái ngồi ở bàn số chín là bình tĩnh nhất. Từ lúc bắt đầu đến giờ, cô vẫn luôn duy trì nụ cười ngọt ngào đúng mực.
Ôn Tiếu Tiếu ngồi ở bàn số chín cố gắng giữ vững nụ cười giả tạo trên mặt mình.
“Nghe nói cô mới mua một căn hộ ở chung cư?” Giọng điệu khi hỏi câu này của chàng trai trẻ tuổi đối diện cô thật khiến người ta không dám nhìn thẳng, “Bao nhiêu mét vuông?”
Ôn Tiếu Tiếu mỉm cười đáp: “Hơn chín mươi mét vuông.”
“Ồ, nếu trừ nội thất ra thì chỉ còn hơn bảy mươi mét vuông thôi.” Chàng trai hơi nghiêng người về trước, đặt hai tay chồng lên nhau trên bàn, “Sau khi kết hôn chắc chắn phải sinh con, nếu diện tích chỉ có nhiêu đó thì nhỏ quá. Tôi thấy cô có thể bán căn hộ đó đi rồi góp tiền với tôi trả tiền cọc, chúng ta mua một căn hộ lớn hơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Tiếu Tiếu thầm giật giật mắt, vẫn cố mỉm cười nhìn anh ta: “Không biết anh Chung có thể chi ra bao nhiêu tiền cọc nhỉ?”
Chung Minh Châu đưa tay che miệng ho khan vài tiếng trông có vẻ chột dạ, nhưng giọng điệu vẫn tự tin như trước: “Tôi không có nhiều tiền tiết kiệm cho lắm, nhưng với trình độ và năng lực làm việc của tôi thì chăc chắn sẽ phát triển hơn trong công ty, sớm muộn gì cũng có thu nhập hơn cô mà thôi. Bây giờ trả tiền cọc thì cô chi nhiều hơn chút, sau này khi trả nốt tiền căn hộ, tôi sẽ chi ra nhiều hơn.”
“À…” Ôn Tiếu Tiếu khẽ gật đầu, “Vậy ý anh Chung khi bảo chúng ta cùng góp tiền trả cọc trước căn hộ là tôi trả chín phần, anh trả một phần ấy hả?”
“Cô so đo vô nghĩa vậy làm gì?” Chung Minh Châu nhìn Ôn Tiếu Tiếu, có vẻ không quá hài lòng với lời cô nói, “Vợ chồng với nhau mà tính toán rõ ràng thế thì còn cưới hỏi gì được?”
Ôn Tiếu Tiếu nhếch môi cười, nhìn anh ta đáp: “Anh Chung, mặc dù diện tích căn hộ đó không lớn, vị trí cũng bất tiện, nhưng tôi lại rất thích, không định bán đâu.”
Chung Minh Châu giật giật khóe miệng, định nói gì đó nhưng nhịn lại, vội chuyển chủ đề: “Chúng ta có thể bàn lại chuyện nhà cửa sau, không vội. Phải rồi, tôi vẫn luôn tò mò không biết mấy người nổi tiếng trên Pilipili* kiếm tiền kiểu gì, dựa vào lượt xem hả?”
*Một nền tảng cho phép người dùng đăng tải video và ảnh, có thể để lại bình luận về ảnh hoặc video đó. (Về cơ bản thì khá giống Instagram)
Ôn Tiếu Tiếu nói: “Lượt xem chỉ chiếm phần nhỏ thôi, chủ yếu là nhờ nhận đơn hàng.”
“À, mấy đơn hàng đó có liên quan tới lượng fan hâm mộ đúng không? Tôi nghe nói cô có mấy triệu fan hâm mộ lận, chắc là được nhiều tiền từ một đơn hàng lắm phải không?”
Ôn Tiếu Tiếu chỉ cong môi cười chứ không đáp. Chung Minh Châu nghĩ ngợi gì đó, nhấp một ngụm cà phê. Anh ta có một người bạn cũng làm việc trên Pilipili, tuy không nhiều fan hâm mộ như Ôn Tiếu Tiếu nhưng thu nhập một năm đã lên đến một triệu nhân dân tệ, lúc nào cũng khoe khoang trên vòng bạn bè. Chắc chắn là thu nhập của Ôn Tiếu Tiếu còn cao hơn thế, nếu không cũng không mua được căn hộ chung cư khi mới trẻ tuổi như vậy.
Chung Minh Châu đặt ly cà phê xuống, hỏi thăm liên tục: “Tôi mới nghe nói bình thường chỉ có mình cô quay video thôi phải không? Thật ra tôi có thể giúp cô đó.”
Ôn Tiếu Tiếu im lặng một lúc mới mím môi hỏi anh ta: “Không biết anh Chung có thể lên kịch bản hay là cắt ghép video? Hay anh giỏi chụp ảnh với photoshop?”
“Ừm… Tôi không rành mấy thứ đó lắm nhưng lại quan hệ rộng. Các cô quay nhiều video như vậy cũng cần tiếp cận với công chúng mà đúng chứ? Trùng hợp là tôi có bạn làm trong lĩnh vực này. Tôi có thể giúp cô phát triển hơn, chỉ cần cô chia lợi nhuận cho tôi là được.”
Nụ cười giả tạo trên mặt Ôn Tiếu Tiếu ngày càng nguy hiểm hơn. Nếu không phải là cô không thích gây chuyện với người khác thì đã chiến hết mình với tên Chung Minh Châu này rồi: “Anh Chung, chuyện là thế này. Nếu chất lượng video cao thì nền tảng sẽ tự đề cử chúng tôi. Hoặc nếu muốn phát triển hơn thì tôi cũng tự có bạn bè quen biết từng hợp tác cùng, nên có lẽ tạm thời không cần anh giúp đâu.”
Thấy cô liên tục từ chối đề nghị của mình, Chung Minh Châu lộ rõ vẻ không vui: “Cô Ôn, mặc dù cô trẻ tuổi, xinh đẹp, còn có thu nhập khá ổn, nhưng thứ cho tôi nói thẳng, cô chỉ là người nổi tiếng trên mạng thôi mà? Tôi khuyên cô đừng có đặt tiêu chuẩn cao quá, cứ vậy thì chẳng có ai thèm cưới cô đâu.”
Ôn Tiếu Tiếu lạnh mặt. Một lúc sau mới lại nở nụ cười với Chung Minh Châu: “Anh Chung, dù là ngành nghề nào thì cũng có kẻ tốt kẻ xấu. Đã là người trưởng thành thì sẽ không vơ đũa cả nắm. Hơn nữa, giá trị con người tôi không phụ thuộc vào việc liệu có ai muốn cưới tôi hay không.”
“Ồ.” Chung Minh Châu liếc cô một cái, “Cô đã mạnh mẽ vậy rồi thì còn đi xem mắt làm gì chứ?”
Ôn Tiếu Tiếu mấp máy môi, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì bên tai vang lên giọng nói tức giận của cô gái bàn bên: “Tự biết xấu hổ giùm tôi với!”
Ngay lúc câu nói này vang lên, ly cà phê trên tay cô gái đó tạt vào chiếc áo sơ mi của chàng trai đối diện.
Tiếng nhạc du dương trong quán bị tiếng động này át đi. Cô gái cầm điện thoại, rời đi không ngoảnh đầu lại trên đôi giày cao gót. Chàng trai bị tạt cà phê đứng trước bàn, chửi ầm lên theo bóng lưng của cô gái.
Không lâu sau, có nhân viên phục vụ tới an ủi tâm trạng chàng trai, dáng vẻ thuần thục làm người ta thấy mà đau lòng.
Chung Minh Châu vô thức cúi đầu nhìn ly cà phê trước mặt Ôn Tiếu Tiếu. Từ đầu tới giờ, cô vẫn chưa uống một ngụm nào.
Đá trong ly đã tan gần hết, ly cà phê bây giờ còn nhiều hơn lúc mới mang lên.
Ôn Tiếu Tiếu cũng cụp mắt nhìn ly cà phê trước mặt, sau đó nở nụ cười mỉm với Chung Minh Châu ngồi đối diện.
Nụ cười này rất ngọt, nhưng lưng Chung Minh Châu lại lạnh ngắt.
Anh ta uống cạn ly cà phê của mình, sau đó vội đứng dậy nói với Ôn Tiếu Tiếu: “Cô Ôn, tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau lắm, tôi đi trước đây.”
Đương nhiên Ôn Tiếu Tiếu sẽ không giữ anh ta lại. Cô nhìn theo bóng lưng Chung Minh Châu rời đi, điện thoại “ting” một tiếng rồi sáng lên.
Mấy cô bạn thân trong nhóm chat đang hỏi cô xem mắt sao rồi, thời gian nhắn đúng là vừa lúc thật. Ôn Tiếu Tiếu cầm điện thoại lên, trả lời một câu vào nhóm chat: “Thằng chó, định lừa tiền bà đây.”
Câu này như một viên đá bị ném vào hồ nước làm dấy lên ngàn cơn sóng, nhóm chat lập tức bị mấy cô bạn thân khủng bố liên tục. Lúc Ôn Tiếu Tiếu còn đang đọc tin nhắn thì bỗng có một giọng nam từ tính vang lên: “Quý cô này, không biết có thể làm phiền cô một lúc không?”
Ôn Tiếu Tiếu hơi khựng lại. Giọng nói này rất êm tai, âm sắc rõ ràng nhưng lại khách sáo, khiến người khác cảm thấy người nọ không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh lùng.
Cô ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt.
Chàng trai rất cao, chắc cũng phải 1m85. Cho dù đang là mùa hè nóng bức nhưng anh vẫn mặc âu phục ngay ngắn. Đa số khách tới quán cà phê này đều để xem mắt, cho nên Ôn Tiếu Tiếu đoán anh cũng vậy. Bộ âu phục trên người anh được cắt may tỉ mỉ, ống tay, góc áo đều được ủi kỹ càng, có thể thấy ít nhất anh rất tôn trọng nhà gái.
Không thể phủ nhận rằng ấn tượng đầu tiên của Ôn Tiếu Tiếu về anh khá tốt… Không phải vì anh có gương mặt đẹp trai làm con gái không nhịn được mà muốn ngắm nhìn nhiều hơn đâu.
Cô vốn là người hay để ý mấy chi tiết nhỏ mà.
Trong đầu Ôn Tiếu Tiếu đã nghĩ được hàng tá thứ, nhưng thật ra chỉ mới hai giây trôi qua. Cô nở một nụ cười tự nhiên với chàng trai, nhìn anh hỏi: “Xin chào, không biết anh có chuyện gì?”
Chàng trai cũng cười với cô, nhìn chiếc ghế trước mặt: “Nếu cô không ngại thì tôi có thể ngồi xuống rồi nói không?”
“Tôi không ngại. Mời anh ngồi.” Ôn Tiếu Tiếu tắt điện thoại rồi đặt nó sang một bên. Chàng trai kéo ghế ra, ngồi xuống vị trí đối diện cô. Lúc này Ôn Tiếu Tiếu mới phát hiện ly cà phê của Chung Minh Châu đã được dọn đi rồi, nhân viên phục vụ nhanh tay thật.
“Trước tiên thì tôi xin giới thiệu chút. Tôi tên Lâm Duật Xuyên, năm nay hai mươi tám tuổi.” Lâm Duật Xuyên không nói vòng vo thêm mà vào thẳng mục đích của mình, “Tôi cũng đến đây xem mắt, khi nãy ngồi ở bàn đằng sau cô.”
Ôn Tiếu Tiếu thoáng ngạc nhiên, vô thức quay đầu liếc qua.
Lúc cô tới, bàn phía sau còn trống. Sau đó cô bận nói chuyện với Chung Minh Châu nên không để ý có ai đến. Bây giờ nơi bàn đó cũng không có người ngồi, chỉ có một ly cà phê đã uống đặt trên mặt bàn.
Cô nhanh chóng thu lại tầm mắt, hơi do dự nhìn chàng trai đối diện. Ngoại hình anh đẹp như vậy, chắc không phải bị đối tượng xem mắt xù kèo đâu nhỉ?
Có lẽ là do suy nghĩ của cô hiện rõ hết trên mặt nên Lâm Duật Xuyên khẽ bật cười, nhìn cô nói: “Buổi xem mắt của tôi đã kết thúc. Người xem mắt cùng tôi là một cô gái rất tốt, nhưng chúng tôi không hợp nhau cho lắm.”
Nhờ câu nói đó, ấn tượng của Ôn Tiếu Tiếu về anh lại tăng lên. Mặc dù không xem mắt thành công nhưng anh không hề mắng chửi người kia, còn thừa nhận đó là một cô gái tốt, cả hai không xem mắt thành công chỉ vì không hợp mà thôi.
Cô khẽ gật đầu, nhìn Lâm Duật Xuyên: “Vậy sao anh Lâm lại tìm tôi?”
Lâm Duật Xuyên nói thẳng: “Đầu tiên thì cho tôi xin lỗi vì đã vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và cậu Chung. Mặc dù cuộc trò chuyện của hai người không thuận lợi cho lắm nhưng tôi cảm thấy có lẽ cô Ôn sẽ hợp với tôi, vì vậy mới mạo muội làm phiền.”
Lời anh nói làm Ôn Tiếu Tiếu khá bất ngờ. Số lần xem mắt của cô ít ỏi đếm trên đầu ngón tay, cho nên không biết còn có loại xem mắt tự tìm đến nhau như vậy.
Lâm Duật Xuyên thấy cô có vẻ ngạc nhiên thì đợi cô bình tĩnh lại mới đưa một tờ giấy qua: “Đây là thông tin cơ bản của tôi, cô Ôn có thể xem qua thử. Nếu cô thấy được thì chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Cảm giác cực giống đang phỏng vấn hoặc trò chuyện làm ăn, nhưng Ôn Tiếu Tiếu lại không ghét. Anh tổng hợp mọi thông tin cá nhân vào một tờ giấy A4 để tiết kiệm thời gian cho cả hai bên, đúng là rất tinh tế.
Ôn Tiếu Tiếu nhận lấy tờ tư liệu từ tay Lâm Duật Xuyên.
Trước khi tới quán cà phê này, Ôn Tiếu Tiếu từng may mắn đi ngang góc xem mắt ở công viên Nhân dân thành phố A một lần. Phải diễn tả cảm giác đó thế này nhỉ… Đại loại là, nếu cô là thợ săn người thì chắc chắn sẽ tới đó để đi săn.
Mà hiện tại, thông tin về Lâm Duật Xuyên lại không hề thua kém bất cứ chàng trai nào ở đó.
“Anh Lâm thật sự rất tài giỏi.” Ôn Tiếu Tiếu dùng tốc độ nhanh nhất đọc hết thông tin về Lâm Duật Xuyên, sau đó trả lại cho anh, “Chỉ là tôi rất tò mò vì sao anh lại để mắt đến tôi?”
Với điều kiện của Lâm Duật Xuyên thì thiếu gì cô gái giỏi hơn cô. Ngay cả đối tượng xem mắt của mình mà anh còn thấy không hợp, vậy sao lại chủ động tìm cô?
Không phải Ôn Tiếu Tiếu không tự tin về mình, mà là cô tỉnh táo. Chắc chắn Lâm Duật Xuyên chẳng thiếu gì cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, mà đây cũng là thứ dễ thay đổi nhất. Hoặc nếu anh coi trọng trình độ và hoàn cảnh gia đình của bạn đời thì cô lại càng không thích hợp.
Thậm chí có lúc cô còn nghi ngờ đây là hình thức lừa đảo mới.
Lâm Duật Xuyên đáp: “Thật ra từ lúc bước vào, tôi đã để ý cô Ôn đây rồi. Nói dễ hiểu hơn thì là tôi cảm thấy cô rất hợp mắt tôi. Sau đó khi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô và cậu Chung thì tôi lại thấy cô là một người có chính kiến riêng, biết rõ bản thân muốn gì. Vừa rồi cậu Chung đã nói rất nhiều lời quá đáng, nếu là người bình thường thì đã nổi giận từ lâu. Tôi tin rằng cô Ôn cũng thấy khó chịu trong lòng, nhưng cô không làm lớn chuyện ở đây mà giữ mặt mũi cho cả hai. Có thể thấy cô Ôn là một người tính tình điềm đạm, không thích cãi nhau với ai. Nhưng dưới vỏ bọc điềm đạm đó, cô lại là một người rất kiên định. Đây là điểm thu hút tôi ở cô.”
Đây là lần đầu Ôn Tiếu Tiếu gặp một người có thể nhìn thấu con người cô như vậy.
Quán cà phê đảo Phi Phi phát từng bản tình ca nhẹ nhàng, du dương. Xung quanh quanh quẩn mùi cà phê, lẫn trong đó còn có một mùi hương nhàn nhạt, thơm ngát, nghe nói là mùi hương do chủ quán tự làm ra. Tầm mắt cô chạm phải những bông hoa vĩnh cửu, trông lộng lẫy bắt mắt.
Trong bầu không khí thế này, những lời Lâm Duật Xuyên vừa nói bỗng cứ như đang cầu hôn.
Nhịp tim Ôn Tiếu Tiếu bỗng dưng tăng nhanh. Không hổ danh là quán xem mắt nổi tiếng của thành phố A, đỉnh lắm, đỉnh lắm.