Ngày thứ hai sau khi kết bạn Wechat với Lâm Duật Xuyên, Ôn Tiếu Tiếu nhân được tin nhắn hẹn gặp từ anh.
Tối qua cô đã lục lọi hết vòng bạn bè của Lâm Duật Xuyên. Anh không phải người thích cập nhật trạng thái, cho nên vòng bạn bè chỉ có ảnh mô hình kiến trúc cổ và các địa điểm chùa miếu mà thôi.
Hình như thỉnh thoảng anh lại tham gia các sự kiện tu dưỡng, có vẻ là cấm dục thật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh hẹn gặp Ôn Tiếu Tiếu vào mười giờ sáng mai. Ôn Tiếu sắp xếp lại công việc của mình rồi đồng ý: “Được. Nhưng chúng ta gặp ở đâu?”
Lâm Duật Xuyên trả lời rất nhanh: “Cô sống ở đâu? Chúng ta hẹn gặp ở một nơi gần cả hai.”
Ôn Tiếu Tiếu cảm thấy như vậy cũng được, cả hai đều đỡ phải đi quá xa.
Ôn Tiếu Tiếu: Tôi sống ở phía nam thành phố, khu vực mới giải tỏa ấy, có hơi xa.
Khi đọc được tin nhắn của cô, Lâm Duật Xuyên thoáng ngạc nhiên. Không phải là vì anh thấy Ôn Tiếu Tiếu ở quá xa, mà là căn hộ anh mới mua cũng ở phía nam thành phố.
Lâm Duật Xuyên: Thật trùng hợp. Tôi cũng vừa mua một căn hộ ở phía nam thành phố, chỉ là còn chưa kịp dọn sang.
Ôn Tiếu Tiếu thấy vậy cũng hơi bất ngờ, chỉ là một chút rồi thôi. Giá cả khu này có khả năng sẽ tăng mạnh cho nên có rất nhiều người có tiền lựa chọn mua nhà ở đây coi như đầu tư.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng cô hơi tò mò không biết Lâm Duật Xuyên mua căn hộ ở chung cư nào.
Ôn Tiếu Tiếu: Oa, vậy xin hỏi không biết anh Lâm mua căn hộ ở chung cư nào?”
Lâm Duật Xuyên: Kim Ngọc Mãn Đường.
Ôn Tiếu Tiếu: Tôi biết chung cư này! Nghe nói là chung cư cao cấp, chỉ có những người nhận được thư mời mới có quyền mua căn hộ ở đây.
Kim Ngọc Mãn Đường là một trong những chung cư nổi tiếng nhất khu vực mới giải tỏa phía nam thành phố. Đây là cơ sở do chính phủ hỗ trợ cho khu khoa học kỹ thuật phía nam. Căn hộ ở đây không những đẹp mà còn rộng rãi. Hấp dẫn nhất là chính sách hỗ trợ giá cả do chính phủ đề ra nhằm thu hút người tài tới.
Chỉ là không phải ai cũng có thể hưởng chính sách đó. Nghe nói khi khai trương căn hộ mẫu, khách vào phải có thư mời.
Lâm Duật Xuyên: Tôi nhận được thư mời nhờ một vị giáo sư. Thật ra chung cư này cũng không bí ẩn đến vậy, qua một thời gian nữa thì sẽ mở bán cho tất cả mọi người thôi, chỉ là không được hưởng chính sách trợ cấp.
Ôn Tiếu Tiếu: Vậy cũng chỉ có người giàu mua được thôi [vừa khóc vừa cười] Mặc dù giá nhà bên này rẻ hơn bên khu vực thành phố, nhưng bên Kim Ngọc Mãn Đường lại có diện tích lớn [vừa khóc vừa cười]
Bỗng nhiên cô cảm thấy đặt tên là Kim Ngọc Mãn Đường quả là đúng lắm.
Lâm Duật Xuyên nhìn tin nhắn trên điện thoại, khẽ bật cười. Đúng là sắp tới, Kim Ngọc Mãn Đường sẽ mở bán thêm lần nữa. Nhưng chuyện này không quan trọng, hôm nay anh tìm Ôn Tiếu Tiếu không phải để thảo luận về bất động sản với cô.
Lâm Duật Xuyên: Nếu cô cũng ở phía nam thành phố thì chúng ta hẹn gặp ở đó luôn đi.
Ôn Tiếu Tiếu: Được.
Lâm Duật Xuyên: Công viên Ánh Sao có khu vui chơi dành cho chó. Hôm nay tôi dẫn theo Bánh Rán Vừng, hay là đến đó đi.
Ôn Tiếu Tiếu biết khu vui chơi cho chó mà anh nói. Dù sao thì sau khi chuyển qua đây, cô cũng thường xuyên lui tới công viên Ánh Sao, còn phát hiện vài chỗ ít người đến rất thích hợp để chụp ảnh nữa.
Khu vui chơi cho chó ở công viên Ánh Sao thật ra là một thảm cỏ lớn, nếu so với khu vui chơi cho chó thật thì vẫn còn kém một chút. Nhưng với dân nuôi chó thì có một bãi cỏ lớn cho chó tự do chạy lung tung đã là vui lắm rồi.
Ôn Tiếu Tiếu biết vị trí của bãi cỏ này nên nhanh chóng trả lời Lâm Duật Xuyên: “Được, vậy chúng ta gặp lại lúc mười giờ.”
Sau khi hẹn gặp xong, không hiểu sao tâm trạng Ôn Tiếu Tiếu hơi phấn khích. Cô chuẩn bị quần áo cho buổi gặp ngày mai, thuận tiện suy nghĩ đồ trang sức phối cùng luôn.
“Phù… Bình tĩnh nào, Ôn Tiếu Tiếu.” Ôn Tiếu Tiếu vỗ về trái tim nhảy thình thịch của mình, tự an ủi, “Đi cắt ghép video đã tĩnh tâm lại mới được.”
Hai ngày nay toàn bỏ bê công việc, giờ thì Ôn Tiếu Tiếu tin rồi, đúng là đàn ông sẽ ảnh hưởng tốc độ kiếm tiền của cô thật.
Tối đó trước khi ngủ, cô cài đồng hồ bào thức lúc bảy giờ. Từ chỗ cô đến công viên Ánh Sao chỉ mất vài phút, chuẩn bị ba tiếng chắc là đủ… Nhỉ?
Ôn Tiếu Tiếu cầm đện thoại nghĩ ngợi, sau đó lặng lẽ chỉnh báo thức lùi lại nửa tiếng.
Lỡ có sự cố gì đột ngột xảy ra thì sao? Vẫn nên tăng thêm thời gian chuẩn bị thì hơn.
Bình thường ngoại trừ khi hẹn gặp thợ chụp ảnh là phải dậy sớm trang điểm ra, Ôn Tiếu Tiếu nhất định sẽ không rời giờng lúc sáu giờ rưỡi. Bây giờ cô lại vì buổi hẹn ngày mai với Lâm Duật Xuyên mà đặt báo thức lúc sáu giờ rưỡi, đến chính cô còn chẳng phát hiện bản thân rất để ý Lâm Duật Xuyên.
Ngày hôm sau, cô rời khỏi nhà sớm một tiếng vì sợ kẹt xe… Mặc dù bên này là vùng ngoại ô nhưng thỉnh thoảng cũng bị kẹt xe.
Cô cứ nghĩ mình đã đến sớm lắm rồi, nhưng không ngờ Lâm Duật Xuyên còn đến trước cô nửa tiếng.
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Du Xuyên đưa Bánh Rán Vừng tới khu vui chơi dành cho chó ở công viên Ánh Sao. Lúc trước vừa vào bãi cỏ, anh sẽ mở khóa dây dắt chó để Bánh Rán Vừng tự do bay nhảy. Nhưng hôm nay anh không làm vậy mà để Bánh Rán Vừng ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh, dặn dò nó một lần nữa: “Nhớ kỹ những gì tao nói với mày chưa? Lát nữa khi cô Ôn tới thì mày phải biểu hiện thật tốt, đừng để tao mất mặt nhé.”
“Gâu!” Bánh Rán Vừng ngồi xổm bên cạnh, vẫy đuôi, lông mày như hai hạt đậu ngu ngơ.
Lâm Duật Xuyên chẳng biết nó có nghe hiểu anh đang nói gì hay không, nhưng xét thấy hôm nay nó không vội vã lăn ra bãi cỏ chơi, có lẽ cũng tự hiểu mình có nhiệm vụ phải làm.
Anh và Bánh Rán Vừng trò chuyện được một lúc thì Ôn Tiếu Tiếu tới.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi phối cùng váy suông dài thông dụng, không làm ai chú ý. Bây giờ còn chưa đến chín giờ rưỡi, trên bãi cỏ có vài chú chó không đeo dây dắt chó chạy lung tung.
Ôn Tiếu Tiếu chợt nhận ra mấy chú chó trên bãi cỏ này sẽ không đeo dây dắt côôs, bởi vì chủ của bọn chúng dẫn chúng tới đây để bay nhảy tự do mà.
Cô đừng bên ngoài hàng rào, do dự không dám đi vào. Đúng lúc này, cô nghe thấy giọng Lâm Duật Xuyên: “Cô Ôn.”
Ôn Tiếu Tiếu nhìn theo nơi phát ra âm thanh, thấy Lâm Duật Xuyên dắt một chú chó cỡ trung đi về phía mình. Hôm nay anh không mặc âu phục nghiêm chỉnh mà mạc một chiếc áo sơ mi phẳng phiu, sạch sẽ, trên tay anh còn có dây nịt tay, trông còn cấm dục hơn lần trước.
Anh dắt chú chó tới trước mặt Ôn Tiếu Tiếu, nở nụ cười nhạt: “Cô đến sớm vậy?”
Ôn Tiếu Tiếu ngước mắt nhìn anh, cũng mỉm cười: “Anh Lâm còn đến sớm hơn tôi mà.”
Lâm Duật Xuyên khẽ bật cười, nhìn cô hỏi: “Cô ăn sáng chưa?”
“Rồi.” Ôn Tiếu Tiếu ăn hai miếng bánh mỳ ở nhà trước rồi mới đi, “Còn anh Lâm thì sao?”
“Tôi cũng ăn rồi.” Lâm Duật Xuyên vừa dứt lời, Bánh Rán Vừng đã sủa hai tiếng “gâu gâu”, rồi liên tục vẫy đuôi với Ôn Tiếu Tiếu cứ như muốn thu hút sự chú ý của cô.
Ôn Tiếu Tiêu cúi đầu nhìn chú chó lông xù trước mặt, chợt thấy vui vẻ: “Chắc đây là Bánh Rán Vừng nhỉ? Đáng yêu thật. Tôi có thể sờ nó không?”
“Đương nhiên có thể.”
Được Lâm Duật Xuyên cho phép, Ôn Tiếu Tiếu mới xoay người đặt tay phải lên đầu Bánh Rán Vừng. Bánh Rán Vừng ngẩng đầu nhìn cô, còn thè lưỡi ra. Khi Ôn Tiếu Tiếu giơ tay lên, nó không hề né, cũng không nhe răng.
Cuối cùng tay Ôn Tiếu Tiếu cũng đặt lên cái đầu đầy lông đen mềm mại của nó, còn nhẹ nhàng xoa hai cái.
A a a a a, cô sờ vào chó rồi nè!
Nội tâm Ôn Tiếu Tiếu cực kỳ kích động. Bình thường cô chỉ có thể nhìn người khác sờ chó qua màn hình điện thoại, còn thực tế thì chưa bao giờ, làm cô thèm lâu lắm rồi đấy!
Nhưng mặt cô vẫn bình tĩnh như không, chỉ cười ngọt ngào khen Bánh Rán Vừng một câu: “Bánh Rán Vừng đáng yêu quá đi!”
“Gâu!” Bánh Rán Vừng vẫy đuôi nhanh hơn, cứ như nghe hiểu cô khen mình.
Lâm Duật Xuyên bật cười, anh đoán không sai, quả nhiên chú chó sẽ thích Ôn Tiếu Tiếu.
“Chúng ta vào đó ngồi một lúc đi.” Lâm Duật Xuyên đề nghị.
Ôn Tiếu Tiếu gật đầu: “Được.”
Có Lâm Duật Xuyên đi cùng, cô không sợ những chú chó khác nữa. Bọn họ ngòi xuống một chỗ khá sạch sẽ trong bãi cỏ, mở dây dắt chó của Bánh Rán Vừng ra để nó có thể vui chơi.
Ôn Tiếu Tiếu nhìn Bánh Rán Vừng chạy trên thảm cỏ, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên. Lâm Duật Xuyên ngồi cạnh Ôn Tiếu Tiếu cũng đang nhìn Bánh Rán Vừng, nói: “Lúc mới nhặt được Bánh Rán Vừng, nó vẫn còn là một chú cún con. Không ngờ bây giờ đã lớn như vậy.”
Bánh Rán Vừng có kích thước cỡ trung, lại màu đen nên khi trước lúc anh dắt nó đi dạo dưới chung cư đã khiến mấy cô gái trẻ tuổi sợ hãi.
Nhưng trông Ôn Tiếu Tiếu khá bình thường. Xem ra cô có thể sống chung hòa thuận với Bánh Rán Vừng.
“Anh nuôi Bánh Rán Vừng khá tốt.” Mặc dù chưa nuôi chó bao giờ nhưng Ôn Tiếu Tiếu theo dõi rất nhiều blog của các chủ vật nuôi, có thể phân biệt một người nuôi tốt hay không tốt.
Lâm Duật Xuyên: “Chỉ là tôi không thể ở nhà chăm nó hằng ngày được, đôi khi lại phải đi công tác xa nhà vài ngày. Thật ra Bánh Rán Vừng rất bám người.”
Ôn Tiếu Tiếu tò mò hỏi: “Vậy lúc anh đi công tác, Bánh Rán Vừng phải làm sao?”
Lâm Duật Xuyên đáp: “Tôi sẽ tạm đưa nó đến chỗ mẹ tôi. Bây giờ nó không nhạy cảm như trước nữa, mặc dù vẫn hơi buồn khi phải tới chỗ ba mẹ tôi, nhưng không đến mức không ăn không uống.”
Ôn Tiếu Tiếu khẽ gật đầu. Cô nghiêng đầu nhìn Lâm Duật Xuyên, mỉm cười: “Xem ra Bánh Rán Vừng rất thích anh.”
Ôn Tiếu Tiếu có thể nổi danh trong giới lolita cạnh tranh kịch liệt như vậy là nhờ cô xinh đẹp giọng ngọt, nhất là khi cười, đôi mắt cô cong cong như vầng trăng khuyết, khóe miệng nhoẻn lên tạo thành vòng cung xinh xắn, cực kỳ có sức hút.
Cô ngồi trên bãi cỏ, mái tóc đen theo dõi đung đưa. Ánh nắng vàng rơi vào mắt, vào đôi môi, khiến cả người cô như bừng sáng.
Đôi mắt Lâm Duật Xuyên hơi di chuyển. Anh nhìn người trước mặt, nghiêm túc nói: “Cô Ôn, mặc dù chúng ta mới gặp nhau hai lần, tôi nói như vậy thì hơi nhanh, nhưng bây giờ tôi thật sự rất cần nhận giấy chứng nhận kết hôn, không biết cô thấy sao?”