7.
Sau khi trở lại Giang thành, Vệ Triệt đưa Ôn Linh về nha.
Trước khi xuống xe, Ôn Linh nói lời cảm ơn, “Vệ Triệt, cảm ơn anh. Qua mấy ngày nữa anh rảnh, tôi mời anh ăn cơm.” Đương nhiên lời này cô cũng khách khí nói mà thôi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Triệt: “Vậy tôi chờ em sắp xếp.”
Ôn Linh cũng không biết anh là nói thật hay là khách khí, dù sao cô cũng không chủ động liên lạc với anh nữa. “Tạm biệt ――” cô mỉm cười vẫy tay, xoay người đi vào tiểu khu, tâm trạng vui vẻ.
Vệ Triệt nhìn bóng dáng cô, không khỏi nhớ đến, năm đó, bọn họ quen biết không lâu, sinh nhật Ôn Linh, cô mời anh đến nhà cô chơi. Cô giày vò anh mấy ngày, anh vẫn không đồng ý, cuối cùng cô tức giận một tuần không tới tìm anh. Đến khi cô lại tới tìm anh, còn đặc biệt đem theo một miếng bánh ngọt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT