Vi Chu là một thị trấn nhỏ phía Nam, nằm sát biển, không khí trong lành, thoải mái.
Tháng tám, vừa đúng mùa du lịch, trên thị trấn Vi Chu, mỗi ngày đều có rất nhiều du khách lui tới. Nơi này mặc dù không bì kịp với những danh lam thắng cảnh nổi tiếng, nhưng cũng thu hút nhiều nam nữ đến chụp ảnh, vì vậy thị trấn cũng rất náo nhiệt.
Phía đông thị trấn, có một căn nhà nhỏ hai tầng, cửa lớn tầng dưới đóng chặt, cửa gỗ cổ xưa, so với những nhà khác trong trấn dường như lạnh lẽo vắng vẻ hơn một chút.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một người phụ nữ hơn sáu mươi đứng dưới mái hiên, cầm một chiếc quạt hương bồ (quạt làm bằng lá cây hương bồ), nhàn nhã quạt.
“Nhược Tinh___”
“Vâng ạ.”
“Hành lý đã sắp xếp xong chưa?”
“Tối nay con sẽ sắp xếp.” Cô bé đang ngồi trên ghế trúc, trong tay cầm một quyển sách, lúc nói chuyện ánh mắt cũng không rời khỏi sách.
Người phụ nữ lại gọi cô, “Nhược Tinh!” ngữ khí khác với vừa nãy.
Cô bé lập tức đặt sách xuống, đứng lên, “Bà, con biết rồi, con đi sắp xếp ngay đây.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người phụ nữ gật đầu, xoay người đi ra sân sau.
Trần Nhược Tinh quay về phòng, bắt đầu thu dọn hành lý. Đồ của cô cũng không nhiều lắm, lúc học cấp 3 trên cơ bản đều mặc đồng phục, quần áo lần này phải đem theo tổng cộng gồm mười bộ. Đến Giang thành rồi, nếu cần, cô có thể tự đi mua mấy bộ đồ mùa đông.
Trần Nhược Tinh kéo khóa vali lại, ánh mắt hơi đảo quanh căn phòng, cô đã sống ở Vi Chu thấm thoát cũng mười năm rồi. Nhiều năm như vậy, căn phòng bày biện không có thay đổi gì. Cô cầm lấy gối dựa có hình ngôi sao màu vàng, gối dựa hơi cũ, vải cũng mất đi màu sắc như ban đầu. Trần Nhược Tinh nghĩ nghĩ, vẫn là không để vào vali.
Từ Vi Chu đến Giang thành, ngồi tàu hết gần tám tiếng đồng hồ. Một mình cô xuất phát, đồ mang theo cũng không thể quá nhiều.
“Đã sắp xong hành lý rồi?” Bà đột nhiên trở lại.
“Vâng ạ.” Trần Nhược Tinh đứng ngay ngắn.
“Tấm thẻ này con cầm đi, bên trong có hai mươi ngàn tệ.”
Trần Nhược Tinh đặt hai tay ở bên người, đôi mắt sáng ngời bỗng nhiên tối sầm lại.
“Cầm đi. Thứ ta có thể cho con cũng chỉ có những thứ này.”
Trong lòng Trần Nhược Tinh giống như bị một vật gì đó hung hăng đập một cái, “Bà, về sau con sẽ tự mình kiếm tiền.”
Mặt bà sa sầm, “Nếu không đủ tiền, ta sẽ nghĩ cách. Ở trường chăm chỉ học tập, đừng đi ra ngoài làm thêm.”
Trần Nhược Tinh mím môi không nói gì, cô biết lên đại học làm thêm là một chuyện rất bình thường.
“Nhược Tinh, đừng dễ dàng tin tưởng lời của người khác, nhất là đàn ông xa lạ, bạn học nam cũng không được.” Bà ngữ khí nghiêm túc.
“Bà ——” Trần Nhược Tinh cắn khóe môi.
Bà đánh giá cô, “Đi Giang thành phải chú ý an toàn, một cô gái như con nhất định phải cẩn thận.” Cháu ngoại đã trưởng thành, cho dù mặc đồ bình thường, cũng không che dấu được tướng mạo xuất sắc của đứa bé này.
Giang thành... cả đời này bà cũng không muốn về lại. Nhưng vì bọn họ cũng đã già rồi, không thể làm chậm trễ tương lai của đứa bé này được.
“Ta không dạy dỗ tốt mẹ của con.” Bà đột nhiên buồn bã nói một câu.
Mặt Trần Nhược Tinh nhất thời đỏ lên, hai gò má nóng bừng. Bà rất ít nhắc tới mẹ cô ở trước mặt cô, mỗi lần nhắc tới, tâm tình của bà cũng không vui vẻ gì.
“Con còn nhớ Vệ gia ở Giang thành không?”
Trần Nhược Tinh gật đầu một cái. Năm cô mười lăm tuổi, ông cô sinh bệnh, tiền tích góp trong nhà cơ hồ đều tiêu hết. Lúc ấy cô đã chuẩn bị bỏ học đi làm thêm kiếm tiền. Sau đó dì Đường xuất hiện, cho trong nhà một khoản tiền, mới giải quyết được khó khăn. Cô biết, mấy năm nay người của Vệ gia vẫn luôn giúp đỡ gia đình cô.
Chỉ là cô cũng không biết Vệ gia và ông bà của cô rốt cuộc có quan hệ gì?
“Mấy ngày trước ta đã liên lạc với người của Vệ gia. Chờ đến khi con đến Giang thành, nhà bọn họ sẽ cho người đến đón con.”
Trần Nhược Tinh nghĩ thầm một mình cô cũng có thể rồi.
“Đây là số điện thoại của con trai lớn nhà họ, ngày mai nó sẽ đến đón con. Con tới nhà ga nếu không thấy người thì điện tới số này.”
Trần Nhược Tinh nhận lấy tờ giấy, nhưng mà cô không có di động. Trong thông báo trúng tuyển đại học có tặng kèm thẻ sim điện thoại, nhưng cô vẫn chưa mua di động. Cô nhìn tờ giấy, bên trên còn có một cái tên —— Vệ Triệt.
“Vệ Triệt ——” Cô nhẹ nhàng đọc cái tên đó một lần.
“Nhược Tinh, chăm sóc tốt cho bản thân. Về sau chúng ta không thể ở bên con nữa.”
Trần Nhược Tinh rất ít khi nghe được bà cô nói như vậy, bà đối với cô cho tới nay đều luôn yêu cầu nghiêm khắc, không chỉ phải học tập cho tốt, ngày thường cũng không cho cô chạy loạn, ngày nghỉ, Trần Nhược Tinh cơ hồ đều bị bà giam ở trong nhà, bạn học rủ cô đi chơi, bà cho tới giờ cũng chưa từng cho phép.
“Bà, con sẽ trở về thăm bà và ông.”
Bà khoát tay, “Con cũng lớn rồi, con đường sau này, phải tự suy nghĩ mà đi. Có một số việc không cần quá để ý, con họ Trần, là đứa bé của Trần gia chúng ra.”
Trần Nhược Tinh nhìn bóng dáng của bà, cổ họng đột nhiên có chút chua xót.
Bóng đêm buông xuống, bầu trời đêm nay sáng chói. Sắp xa cách, đêm mùa hè yên bình này cũng làm cho người ta không yên lòng.
Trần Nhược Tinh muốn nói mấy câu với ông bà, đi tới cửa, liền nghe được âm thanh nói chuyện bên trong.
“Theo lý Nhược Tinh có hôn ước với lão nhị của Vệ gia.”
“Năm đó cũng chỉ là thuận miệng nói, bà cũng không cần xem là thật.”
“Ta thật sự xem là thật rồi, còn hy vọng trở thành sự thật. Chỉ là bây giờ nhà chúng ta như vậy, Vệ gia cũng không cần thiết phải thừa nhận.”
“Nhược Tinh nhà chúng ta tốt như vậy, ai lại không thích chứ. Tôi còn không nỡ gả con bé đến nơi xa như vậy đấy.”
“Gả đến Vệ gia cũng rất tốt, ít nhất chúng ta cũng hiểu tận gốc rễ. Chỉ là nhà bọn họ không để tâm đến thân thế của Nhược Tinh thì tốt.”
“Nói cái gì vậy! Đã qua nhiều năm như vậy rồi, bà cũng bớt buồn phiền đi. Nhược Tinh và A Lê không giống nhau!”
“Đừng nhắc đến nó.”
“Được được được, tôi không nhắc nữa. Đúng rồi, lão nhị của Vệ gia tên là gì?”
“Vệ Lẫm.”
.........
Trần Nhược Tinh ngừng thở, nhẹ bước quay về phòng.
Ngày hôm sau, Trần Nhược Tinh liền đi theo xe của ông bác nhà hàng xóm đi đến nhà ga, một cái cặp sách, một cái vali, giản đơn như vậy.
Ông bác hàng xóm đưa cô đến nhà ga, “Nhược Tinh, ở bên ngoài phải tự mình cẩn thận nhé.”
“Con biết rồi ạ.”
“Bọn ta sẽ chăm sóc ông bà con.”
“Con cảm ơn bác.” Cô khom người, hốc mắt nóng lên. Nhiều năm như vậy, may mà có hàng xóm chiếu cố.
Cô thích Vi Chu, cũng thích người nơi đây.
Đến mùa nhập học, trong sân ga cũng có mấy phụ huynh tiễn con cái đi học đại học. Trần Nhược Tinh cong khóe môi, sớm đã qua cái tuổi đi ngưỡng mộ người khác.
Đoàn tàu đi Giang thành đã dừng lại, Trần Nhược Tinh xếp hàng theo mọi người. Đến khi cô tìm được chỗ ngồi, tàu cũng bắt đầu đi. Cô nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy phức tạp bất an.
Giang thành, quê hương của cô, bây giờ cuối cùng cô cũng trở về.
Tám tiếng sau, đoàn tàu đến trạm.
Trần Nhược Tinh kéo vali đi ra, mở tờ giấy cô nắm trong lòng bàn tay ra, trên đó viết số điện thoại của Vệ Triệt. Dãy số trên đó cô đã học thuộc lòng, cầm tờ giấy cũng chỉ là vì cảm giác an toàn mà thôi.
Cô nghĩ vẫn là tìm người trước đã.
Lần đầu tiên cô gặp Vệ Triệt là lúc tám tuổi, dì Đường dẫn theo Vệ Triệt đến Vi Chu. Vệ Triệt chủ động nói chuyện với cô, còn bóc cho cô một viên kẹo hình ngôi sao, kẹo rất ngọt. Về sau cô không còn thấy kẹo hình ngôi sao như thế nữa.
Chỉ là nhiều năm như vậy rồi, cô cũng không biết bộ dạng bây giờ của Vệ Triệt như thế nào nữa.
Giang thành là tỉnh thành, các phương diện kinh tế, giáo dục, văn hóa đều phát triển, người đương nhiên cũng không ít.
Trần Nhược Tinh mờ mịt nhìn một vòng, cũng không phát hiện người nào giống Vệ Triệt, cô kéo vali đi qua một bên.
Lại qua mười phút, Trần Nhược Tinh nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị tìm người mượn di động, dư quang đột nhiên quét tới một chàng trai đứng phía trước bên phải. Anh ta mặc một chiếc quần màu đen áo phông màu trắng, dáng người cao lớn.
Chàng trai một tay cầm di động, một tay cầm một tấm biển, cô mơ hồ nhìn thấy chữ “Tinh” trên tấm biển.
Trần Nhược Tinh do dự mấy lần, rốt cuộc cũng lấy dũng khí đi qua.
Anh ta cúi đầu, từ sườn mặt nhìn qua, mũi cao thẳng, ngũ quan tinh xảo.
Kỳ quái chính là, bên cạnh anh ta cũng có một cái vali.
Trần Nhược Tinh rốt cuộc cũng nhìn rõ tấm biển kia, trên đó quả thật là tên của cô, tấm biển dán giấy a4 lớn, tên của cô dùng bút màu hồng nhạt viết, còn vẽ thêm mấy ngôi sao quanh đó. Khoảng cách mấy mét, cô lặng lẽ đánh giá chàng trai, cùng ấn tượng của cô về Vệ Triệt không khác nhau lắm.
Vệ Triệt là cậu bé đẹp trai nhất cô gặp khi còn nhỏ.
Trần Nhược Tinh cơ hồ chắc chắn đó chính là Vệ Triệt, giữa trán chậm rãi thả lỏng một chút.
Cô đi tới trước mặt hắn, “Xin chào ——”
Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt không chút để ý mang theo vài phần lạnh nhạt, đôi mắt đen nhánh kia dừng trên người cô.
Ánh mắt Trần Nhược Tinh hơi nhìn sang phải, tránh đi ánh mắt của hắn.
Giây tiếp theo chàng trai cất di động. “Trần Nhược Tinh?”
Trần Nhược Tinh chần chờ một chút, trả lời: “Là em.”
Vệ Triệt từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô, cô gái thấp hơn hắn nửa cái đầu, mặc một chiếc váy liền màu trắng, tóc dài quá vai, mềm mại xõa xuống đầu vai. Đôi mắt đen trắng kia rụt rè nhìn thế giới, giống như nai con vừa mới vào thành thị. Làm sao không phải chứ? Mặc dù cô cố gắng khiến bản thân lộ ra thản nhiên lãnh đạm, nhưng cô rốt cuộc vẫn là vào đời chưa lâu.
Trần Nhược Tinh âm thầm hít một hơi, cô cong khóe miệng, lời nói so với bình thường nói chuyện chậm hơn vài phần, “Anh Vệ Triệt, cảm ơn anh đã tới đón em.”
Nghe ra được cô đang đắn đo dùng từ. Không biết có phải là vì khẩn trương hay không, cuối câu còn lộ ra âm rung. Khóe miệng chàng trai chợt lóe lên ý cười rồi biến mất, anh lên tiếng, “Ừm.”
Khi hai người nói chuyện, mấy cô gái trẻ xung quanh đi ngang qua không khỏi quay đầu nhìn về phía “Vệ Triệt”, khe khẽ nói nhỏ. Trai đẹp vẫn luôn thu hút ánh nhìn của người khác.
Vệ Triệt hơi nhíu mày, “Xe ở bãi đỗ xe, đi thôi.”
Trần Nhược Tinh một tay kéo vali, đuổi theo bước chân anh, trong lòng hơi nghi hoặc.
Mười phút sau, bọn họ đi vào bãi đỗ xe.
Chiếc xe màu trắng có rèm che dừng lại trước mặt hai người, lái xe xuống xe giúp bọn họ cất vali.
“Trần tiểu thư, cô lên xe trước đi.”
“Cảm ơn chú.”
Trần Nhược Tinh đi theo Vệ Triệt lên xe.
Vệ Triệt ngồi bên cạnh người lái, Trần Nhược Tinh ngồi ở phía sau.
Một đường không nói chuyện, xe từ từ hòa vào dòng xe cộ.
Trần Nhược Tinh nhìn ngoài cửa sổ, hết thảy đối với cô mà nói đều là xa lạ, cô theo bản năng nắm lấy quai đeo cặp sách.
“Trần tiểu thư, trên xe có nước.”
“Cảm ơn chú, con không khát. Chú kêu con Nhược Tinh là được rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, Vệ Triệt ở một bên đột nhiên nở nụ cười.
Trần Nhược Tinh lúng túng, không rõ Vệ Triệt đang cười cái gì.
May mà, di động của Vệ Triệt vang lên.
“A lô, con biết rồi, cô ấy đang trên xe. Được rồi —— con đưa điện thoại cho cô ấy, mẹ nói chuyện với cô ấy đi.” Vệ Triệt duỗi cánh tay ra, “Mẹ tôi.”
Trần Nhược Tinh ngây người, khúm na khúm núm cầm lấy di động.
“Nhược Tinh ——”
“Dì Đường, con chào dì.”
“Vốn A Triệt chuẩn bị đi đón con, nhưng nó đột nhiên có chút việc không đi được. Đúng lúc, Vệ Lẫm hôm nay cũng trở về, nên dì liền bảo nó đến nhà ga đón con.” Mẹ Vệ thanh âm vui vẻ nói, “Được rồi, lát nữa về đến nhà, chúng ta lại nói tiếp.”
Trần Nhược Tinh cứng nhắc tắt di động, ánh mắt thẳng tắp nhìn người trước mặt, trái tim kịch liệt nhảy lên, trong lòng lặp lại một cái tên —— Vệ Lẫm.
“Anh không phải là Vệ Triệt.” Thanh âm của cô hơi kinh ngạc.
“Tôi chưa từng nói tôi là Vệ Triệt.” Vệ Lẫm cầm lấy di động, cũng không nhìn Trần Nhược Tinh nữa.
Toàn thân Trần Nhược Tinh cứng đờ, qua hồi lâu cô nhẹ nhàng thở ra, thì ra anh chính là Vệ Lẫm.
“Cô rất muốn gặp anh trai của tôi?” thanh âm Vệ Lẫm không nặng không nhẹ, tựa như vô ý.
Trần Nhược Tinh trừng mắt nhìn, lông mi run lên, hơi trầm tư mấy giây, ăn ngay nói thật nói: “Tôi cho rằng anh ấy sẽ đến.”
Đáy lòng Vệ Lẫm bỗng nhiên thấy buồn phiền, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
A, thật sự mất công đợi tiếng rưỡi đồng hồ.