Tôi xuyên không vào nữ phụ cổ đại

cách mà tôi xuyên không


3 tuần


Trên bầu trời những vì sao sáng lấp lánh ,ánh trăng chiếu xuống mặt đường ,làm mặt đường từ tối tăm trở nên rõ ràng .
Bỗng một vệt sáng bí ẩn vụt qua bầu trời đêm đầy sao.
 _"haha" tiếng cười từ căn phòng  thoát ra."mới xuyên không mà đã trở thành nữ phụ buồn cười chết đi được" tiếng cười có vẽ vô cùng thích thú ,giữa khung giờ 12 giờ đêm.có vẻ cũng chưa được coi là muộn đối với cô gái này
_Tôi là Lâm Thanh Mai năm nay 25 tuổi .Tôi ước được xuyên không . Cuốn mà tôi đang đọc thật sự buồn cười xuyên không mà vào vai nữ phụ thì còn gì đau hơn.mong ước của tôi là xuyên không trở thành nữ chính cơ
_một hồi lâu cơ thể tôi bỗng mệt mỏi ,đôi mắt lim dim muốn nhắm lại ,có cảm giác đau nhức vô thức mà nhắm lại.    

Sau cảm giác buồn ngủ kia một ánh sáng lóe lên làm tôi bắt buộc phải mở mắt .Trước mắt một không gian    
Rộng lớn bao trùm xung quanh có vườn ,có các dụng cụ hiện đại ,có nhiều thứ khiến tôi phải há hốc mồm ngơ ngác hồi lâu.
"Chẳng lẽ đây là mơ hay sao" tôi lấy tay nhéo mạnh một cái vào cơ ta  "a"   cảm giác đau đến từng tế bào thần kinh.   "Chẳng nhẽ đây là thiên đường sao"
Tôi không tin vào mắt mình bỗng nhiên một tiếng gọi vang lên    "tiểu thư tiểu thư" tôi có cảm giác nhức đầu chóng mặt mở mắt ra lại là một không gian khác .có hai bạn nữ đang khóc thút thít .nhìn qua gian phòng  một lượt ngôi nhà có hình dáng nhà cổ đại bên giường có hai cái rèm được túm lại  .nhìn lại trang phục hai người bên cạnh rồi nhìn lại trang phục mình "chẳng nhẽ mình xuyên không đến đây hay sao" tôi vui mừng không thể tả nỗi định đứng dậy để ngắm cảnh không gian có giống trong truyện tiểu thuyết miêu tả hay không đột nhiên một cảm giác đau đến lạ thường trên đầu rơi xuống tôi ôm đầu kêu lên một tiếng "a" hai tì nữ đang úp mặt xuống giường vùi đầu xuống khóc nghe thấy tiếng kêu liền bật dậy   
Hoảng hốt kêu lên "tiểu thư người đã tỉnh rồi sao người chỗ nào không khỏe hay không ,Tiểu Châu ngươi mau gọi lão gia và lão phu nhân tới đây" cô gái này  
Hoảng lọa nói không ngừng nghỉ làm tôi cũng hoảng theo .cô gái tên Tiểu Châu cũng nhanh nhẹn chạy ra ngoài .tôi nghĩ chắc là đi gọi cha mẹ của nguyên chủ này rồi .nhân cơ hội này tôi hỏi tên của tôi "này ngươi chắc là nô tì của ta nhỉ ngươi có biết ta tên là gì không".vừa nói xong nước mắt nô tì kia càng thêm đỏ ửng giọt nước mắt đã cạn vì khóc mà chảy ra từ câu nói của tôi."tiểu thư người không sao chứ có phải người bị ngã nên mất trí rồi không "tiếng khóc ngày càng lớn tôi cũng không giỏi dỗ người khác cho lắm tôi nghĩ thôi vậy để cô ta khóc đi .Tôi nghe tiếng khóc nhức nhối cả đầu óc biết thế này thì lúc nãy không hỏi bỗng chợt nhớ ra lúc nãy có vào một không gian chả nhẽ đó là không gian dự trữ đồ trong truyền thuyết đấy sao chẳng nhẽ mình là nữ chính tôi cười tủm tỉm vì đối với tôi chỉ có nữ chính mới có không gian đặc biệt như vậy thôi .tôi nhắm mắt lại làm theo như lời tiểu thuyết nói chợt trước mắt hiện lên không gian lúc nãy nhìn thấy  thật điên rồ tôi vui sướng hết sức thì đột nhiên có tiếng bước chân từ bên ngoài tôi nghĩ chắc đó là cha mẹ của thân chủ này chăng nàng mở mắt nhìn ra ngoài cửa hai bóng người từ cửa đi vào theo sau là tì nữ lúc nãy " Mai Mai con tỉnh rồi sao" tiếng gọi đồng thanh vang lên nghe đến tên gọi tôi giật mình "Mai "đây chẳng phải là tên tôi sao chẳng phải là tên tôi sao chẳng nhẽ chúng tôi cùng họ tên .tôi nhìn lên ở khoảng cánh gần hoảng hốt "khuôn mặt họ sao lại giống bố mẹ tôi như vậy" chẳng nhẽ cả nhà tôi xuyên không rồi sao nhưng nhìn lại có vẽ không giống vậy mà như vậy cũng tốt có người phụ thân mẫu thân khuôn mặt giống bố mẹ cũng đỡ bỡ ngỡ.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play