3.

Vào ngày hôm đó, mẹ kế dẫn tôi đi mua quần áo.

Đưa tôi dạo quanh siêu thị.

“Có thấy mấy món đồ ăn vặt này không?” Bà ta lấy một túi đầy đồ ăn vặt cho tôi xem: “Tuần nào nhà chúng ta cũng đi dạo phố như vậy hết.”

Nếu là tôi năm mười lăm tuổi, chỉ biết chảy nước dãi, ao ước rồi lấy lòng bà ta, mong bà ta cho tôi một chút xương.

Bà ta dùng những ân huệ nhỏ này để ra vẻ dịu dàng, dụ dỗ tôi bỏ mẹ, vào nhà bà ta sống.

Sau đó huỷ hoại cả đời tôi.

Sau khi sống lại, tôi hỏi: “Vậy tại sao dì chưa bao giờ mua cho con thế?”

Hơi thở của mẹ kế hơi chậm lại.

“Con là do ba con sinh ra, ba sẽ không bỏ mặc con. Sơ Đường nói rằng dì bảo với ba đừng để ý đến con, đúng không?”

Mẹ kế xấu hổ mỉm cười: “Đương nhiên không phải, con bé nói bậy đó. Mẹ con ghét dì, không cho dì đến thăm, dì không biết ba con quên mất con, ây. Sau này Sơ Đường có cái gì thì Vân Trúc cũng có cái đó.”

“Dì tốt quá.” Tôi ôm lấy eo bà ta.

Mẹ kế xoa đầu tôi.

Nhìn đi, quả là một người phụ nữ đáng sợ.

Vì mặt mũi mà bỏ mặc cả đứa con gái ruột bị bắt nạt của mình, chỉ để trở thành người vợ kế hoàn hảo.

Bà ta muốn xinh đẹp hơn mẹ tôi, muốn hiền huệ hơn mẹ tôi, muốn được con gái yêu mến hơn mẹ tôi, như vậy, một tiểu tam thượng vị như bà ta, mới có lý lẽ chính đáng để danh chính ngôn thuận.

Tối đó tôi mặc quần áo mới, xách theo đồ ăn về nhà.

Mẹ chấn động: “Nhiều đồ ăn như vậy? Con lấy ở đâu thế? Bọn họ mua cho con sao?”

Tôi bóc vỏ chocolate nhét vào miệng bà: “Sau này tuần nào cũng có.”

Lần này, tôi sẽ không bị mẹ kế dụ dỗ, khiến mẹ mình bị vứt bỏ, cuối cùng chạy vạy vì tôi mà chết trong đêm tuyết.

Tôi muốn trộm tiền của đôi chó nam nữ đó nuôi bà.

4.

Ngày đầu Sơ Đường đi học, đã mặc váy bẩn chạy như điên khắp trường, biến thành trò cười.

Mọi người đều biết nó là con gái của tiểu tam, nhưng vốn lúc này nó vẫn chưa trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường.

Điều đó làm nó quen biết đám côn đồ ngoài trường sớm hơn.

Kiếp trước, nó dẫn theo tên bạn trai côn đồ của mình, mỗi ngày đánh tôi, cướp tiền của tôi, còn để lại vài vết sẹo trên mặt tôi.

Tôi thấy ánh mắt của bọn họ lúc bọn họ đang nhìn tôi bàn tán xôn xao, biết ngày đó không còn xa nữa.

Tôi nói với chủ tiệm thịt mình quen: “Chú ơi, trường học tổ chức thực hành xã hội, cháu muốn đến chỗ chú trải nghiệm bày quầy bán hàng một ngày.”

“Giáo viên của các cháu cho các cháu đi thực hành xã hội ở đây à?”

“Cô giáo bảo chúng cháu đi tìm công việc mình mơ ước.” Tôi rũ mắt xuống: “Chú cũng biết tình huống nhà cháu đó, em gái cứ ép cháu phải thôi học. Ây, nếu cháu có thể mở một tiệm bán thịt, ít nhất mẹ cháu cũng không thiếu thịt ăn.”

Chủ tiệm thịt thở dài: “Cháu lại làm ở đây đi.”

Ngày hôm sau, tôi vừa bước ra cổng trường, đám côn đồ đã đuổi theo tôi.

Tôi nhanh chóng đi vào tiệm thịt, đeo tạp dề, cầm dao mổ heo.

Bang bang bang!

Các tiệm bán thịt hai bên đường luôn bán thịt bò tươi ngon nhất, mùi máu gay gắt.

Dưới chân tôi bày một cái đầu bò siêu to, chết không nhắm mắt.

Chiếc tạp dề da của tôi dính máu đến mức bóng nhẫy.

Tôi chém một dao xuống, máu bắn tung tóe lên mặt tôi.

Mà trên tay tôi, trên thớt, xung quanh, tất cả đều là thịt bò tươi rói còn đang rỉ máu đập mạch.

Tôi nhìn đám côn đồ chằm chằm.

Một dao, một dao, một dao, chặt bắp thịt vẫn đang nhảy lên thành từng miếng nhỏ.

Đám côn đồ chạy trối chết.

Từ đó về sau tôi không còn nhìn thấy bọn họ nữa.

Không chỉ bọn họ chạy trối chết, Sơ Đường cũng bắt đầu tránh mặt tôi.

Một ngày nọ sau khi tan học, tôi kéo nó vào phòng dụng cụ ở cuối hành lang: “Trốn tao làm gì? Không phải muốn kêu người khác hủy hoại tao sao?”

Sơ Đường thét chói tai, tôi vung tay tát nó: “Mày câm miệng lại.”

Sơ Đường khóc nức nở nói: “Nếu chị dám đụng đến tôi, ba tôi sẽ cho chị ngồi tù!”

“Thật ra tao từng ngồi tù hai năm rồi, mới được thả từ trại giáo dưỡng ra đó.” Tôi nắm tóc nó, đập mạnh lên giá đỡ bóng rổ.

“A a a a a a a!” Máu trên mặt Sơ Đường chảy xuống như nước đổ, da tróc thịt bong.

Chờ vết thương của nó lành, gương mặt sẽ xuất hiện một vết sẹo hình chữ thập.

Tôi biết, đương nhiên là tôi biết.

Bởi vì kiếp trước, chính tại trong căn phòng tra tấn đơn độc thuộc về tôi này, tôi đã được nhận một dấu khắc mang theo suốt cuộc đời.

Tôi lại càng xấu xí hơn, tự ti hơn, lầm lì hơn, uất ức đến mức suýt chết.

Tôi biết hết.

Thế nên, mày cũng tới thử đi.

Thấy nó hét to chạy ra ngoài, tôi giơ tay lên, đập thẳng xuống thanh tạ.

— Ầm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play