1.

Ngày đầu đến trường, trong phòng vệ sinh vắng vẻ, Sơ Đường ngâm nga một bài hát, giơ từng nhát kéo cắt chiếc váy công chúa của chính mình.

“Biết tại sao bộ váy này lại thành như thế không? Bởi vì chị ghen tị tôi xinh đẹp hơn chị, nên xé rách nó.”

Sơ Đường là em kế của tôi.

Nó cũng gần bằng tuổi tôi, hai chúng tôi chỉ cách nhau mấy tháng.

Nhưng nó ăn mặc như một nàng búp bê, còn tôi vừa béo vừa xấu.

Lúc tôi năm tuổi, ba và mẹ ly hôn, một đứa con riêng như nó nghênh ngang vào nhà, thay thế vị trí của tôi.

— Không ngờ chúng tôi lại vào cùng một trường trung học phổ thông.

“Ban đầu tôi cũng chẳng muốn làm vậy với chị, nhưng đồ quỷ sứ đáng ghét nhà chị lại xuất hiện trước mặt tôi, khiến tôi thấy chướng mắt.”

Nó đắc ý dào dạt bĩu môi với tôi: “Chị đoán xem, nếu tôi khóc lóc đến tìm giáo viên mách lẻo, bảo chị chặn tôi trong phòng vệ sinh rồi bắt nạt, giáo viên có ép chị thôi học không?”

“Em chắc chắn quanh đây không có ai hết sao?” Tôi hỏi.

“Đương nhiên.” Sơ Đường cười rộ lên: “Không có ai làm chứng cho chị đâu.”

“Rất tốt.”

Tôi bóp chặt cổ nó, kéo thẳng vào phòng đơn rồi nhấn đầu nó xuống bồn cầu.

Kiếp trước, nhờ có phúc của mẹ con nó, một bé gái mồ côi như tôi phải liều mạng học tập quyết liệt, chỉ để xua tan nỗi sợ hãi trong lòng.

Sống lại một đời, tôi bỗng nhiên phát hiện cổ của con quỷ cái này rất dễ bẻ, khống chế nó dễ như bỡn.

Sơ Đường la hét, giãy giụa, tôi túm nó lên: “Nước bồn cầu có ngon không?”

“Chị điên rồi!”

“Chẳng phải mày bảo tao bắt nạt mày sao? Cắt có bộ váy mà là bắt nạt gì chứ, mày phải ăn phân cơ.”

Tôi lại nhấn đầu nó vào bồn cầu.

Ở kiếp trước, ban đầu nó bịa chuyện về tôi, khiến thanh danh của tôi mất sạch, đến một người bạn cũng chẳng có, sau này thì không kiêng nể gì mà bắt nạt tôi.

Không những bắt nạt tôi, nó còn đổi trắng thay đen, nói mình mới là nạn nhân.

Một kiếp này, tôi định lấy tất cả những chuyện nó đã làm với tôi, làm lại với nó.

2.

Sơ Đường khóc lóc chạy ra khỏi phòng vệ sinh.

Rất nhanh, tôi bị gọi vào văn phòng.

Cô chủ nhiệm hỏi tôi: “Vân Trúc, em ấy nói là do em làm.”

“Vâng.” Tôi đáp, vành mắt đỏ hoe.

Tôi trả lời dứt khoát như vậy, cô chủ nhiệm hơi sửng sốt.

Sơ Đường khóc lóc trách móc: “Chúng em là chị em cùng ba khác mẹ, chị ghen tị em có váy, nên ra tay đánh em, còn nhấn đầu em xuống bồn cầu uống nước bẩn.”

Tôi cúi đầu nói: “Không chỉ có váy, em ấy còn được ba đón đưa.”

Cô chủ nhiệm cũng hiểu quan hệ giữa chúng tôi: “Cô sẽ gọi phụ huynh của các em đến.”

Mẹ và ba rất nhanh đã đến.

Ba đi lên cho tôi một bạt tai: “Mày đối xử với em gái mình thế hả!”

“Sao ông lại đánh con?!” Mẹ khóc lóc kéo tôi ôm vào lòng.

“Bà nhìn đứa con gái quý hoá mình nuôi ra đi!”

“Đừng nóng, có gì thì từ từ nói.” Mẹ kế dịu dàng vuốt ve ngực ba.

Bà ta chăm sóc bản thân rất tốt, gọn gàng xinh đẹp, trái ngược hoàn toàn với mẹ phải dãi dầu sương gió.

“Con không cố ý. Do em nói con vừa xấu vừa béo, giống một con ma lem, nên ba mới không cần con, không cần mẹ. Con nghĩ nếu con mặc váy, cũng sẽ trở nên xinh đẹp, con chỉ muốn mượn để mặc, con không biết nó bị rách, cũng không biết em bị ngã xuống bồn cầu, con xin lỗi.”

Ba khựng người, dời mắt.

Sơ Đường thét chói tai: “Chị nói dối! Tôi không hề tự ngã, là chị nhấn đầu tôi xuống!”

“Em gái còn nói, phụ nữ không biết cách ăn mặc sẽ thành ma lem, xứng đáng bị người khác cướp đàn ông, nếu cứ tiếp tục như vậy con cũng sẽ trở thành mẹ.”

Tôi khóc lóc trong vòng tay của mẹ, ngẩng đầu: “Mẹ, con không muốn giống như mẹ, mẹ nhìn kìa, dì ấy được ba chăm sóc tốt như vậy, còn mẹ phải ở công trình xây dựng chuyển gạch nuôi con, mẹ nói xem nếu cứ thế này, con thật sự sẽ trở thành người vợ tào khang bị kẻ thứ ba cướp đàn ông sao?”

Vẻ mặt mẹ kế tái nhợt, ba thì nhả khói thuốc.

Mẹ tôi vô cùng tức giận bảo vệ tôi: “Không đâu! Chó đàn ông không cần con thì mẹ cần con!”

Cô chủ nhiệm nói: “Gia đình hai bên đặc thù, chuyện này dừng ở đây thôi, tốt nhất đừng để ân oán của ba mẹ ảnh hưởng đến con cái.”

“Cô Chúc, chị ta đánh em, sao có thể bỏ qua như vậy được?!” Sơ Đường kinh hãi: “Ba! Mẹ! Con muốn chị ta thôi học, con không muốn nhìn thấy chị ta trong trường nữa!”

Tôi lập tức quỳ xuống, bộp bộp bộp dập đầu với nó:

“Chị xin lỗi em! Chị xin lỗi em! Chị không cố ý, em tha lỗi cho chị được không! Mẹ chị đập nồi bán sắt cho chị đi học, chị không thể thôi học, xin em đấy! Xin em!”

Cô Chúc vội vàng tiến lại đỡ tôi.

Mắt cô ấy rưng rưng, an ủi mẹ tôi đang thút thít: “Vân Trúc không cần thôi học, tôi sẽ xin trợ cấp học sinh có gia cảnh khó khăn cho em ấy, miễn toàn bộ học phí.”

Mẹ kế sợ mất mặt mũi, bước lên nắm chặt lấy tay tôi:

“Vân Trúc chịu khổ rồi, là lỗi của Sơ Đường, con bé không nên nói như vậy, để dì mua váy cho con nhé.”

Sơ Đường khó có thể tin, khóc lớn chạy ra ngoài.

Tôi ngẩng đầu, nín khóc mỉm cười: “Thật sao? Cảm ơn dì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play