“Ngươi tính kế với ta!” Trợn to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú bây giờ đang phóng đại vô cùng gần ngay trước mắt, Mộ Tĩnh Vân lúc đầu không tin được là bị mất tiếng, thế nhưng sau khi đôi môi như chuồn chuồn lướt nước của Hách Liên Dực Mẫn rời khỏi môi y, lập tức phản ứng kịp thời, giơ tay lên dùng sức đẩy nam nhân trước mặt ra…
—— Thì ra thứ biến mất đó gọi là nụ hôn…
—— Nam nhân này nhất định đã đoán được tâm tư của y từ sớm, cho nên mới mượn chuyện tình của Tĩnh Mẫn lần này thuận thế đẩy thuyền diễn ra tiết mục vừa rồi – mãnh liệt hơn so với tình – sự, một là nghiêm phạt, hai là vì muốn cho y “chú ý” đến cái gì đó thiếu thiếu – sự tương phản thật sự quá lớn để cho một người thiếu nhạy bén như y lại có thể phát hiện nhanh như vậy…
Nụ hôn biến mất; trên đường trở về nhà tôn trọng nhau như khách; trong Hách Liên đại trạch lãnh đạm xa cách; khi cầu hoan thoáng cái giống như người lạ, cố ý nhu tình; không rõ vì sao cố tình né tránh không gặp… — những thứ này, từ việc nhỏ không đáng kể đều được an bài vì muốn buộc y tỏ rõ tâm ý chân thật của mình – trong lòng của y có hắn…
—— Hách Liên Dực Mẫn, ngươi quả thật là tiến bước nào, rào bước ấy*…
(Nguyên văn là ‘bộ bộ vi doanh’ (步步为营…): thận trọng, phòng thủ nghiêm ngặt, đánh bước nào, củng cố bước ấy)
“Ta nào có?” Tiếu ý nơi khóe miệng càng sâu hơn, đôi môi lại lần nữa phủ lên, cũng không phải là chỉ lướt qua như trước, mà là quấn quýt triền miên hôn thật sâu…
“Lúc ở Miêu Cương ngươi cũng không…” ‘Hôn ta’ – hai chữ sau cùng này Mộ Tĩnh Vân không nói ra…
“Khi ấy Huyền Quắc ở đó, nếu như ngươi không để ý bị hắn thấy môi của ngươi sưng lên, ta cũng sẽ không ngại.” Bớt thời giờ giải thích một câu, Hách Liên Dực Mẫn không ngừng hôn nhẹ, tay cũng bắt đầu vòng quanh cái eo thon của người kia…
“Ngươi chớ gạt ta!” Đánh rớt hai móng vuốt sói, Mộ Tĩnh Vân không chịu bỏ qua – nếu nói lý do như vậy, những hồng ấn trên cổ y tính như thế nào?!
“Đó là trên đường về nhà sợ ngươi mệt mỏi, còn những chuyện về sau, chỉ là bởi vì ta ‘bận’ mà thôi, ngươi suy nghĩ nhiều.” Bắt được hai tay luôn không nghe lời muốn chống cự của y, Hách Liên Dực Mẫn cười tà một tiếng, đôi ba câu đã xua đuổi tất cả những vấn đề nhiễu loạn Mộ Tĩnh Vân đã lâu, thậm chí bốn chữ sau cùng còn chối bỏ trách nhiệm lỗi lầm không còn một mảnh, thật sự không hổ là gian thương đệ nhất Giang Nam …
“Ngươi cút, ra, đi! Đừng, tới phiền, ta!” Nghe như thế, nghĩ cũng biết Mộ Tĩnh Vân nhất định là không chịu xóa nợ, nhưng mà vốn là khí thế hung hăng chửi một câu, nhưng bởi vì môi của nam nhân này không ngừng hạ xuống, mà cuối cùng bị cắt thành nhiều đoạn, không được liền mạch, hiển nhiên cũng không có tác dụng gì…
“Ta không cút.” Gọn gàng dứt khoát từ chối, hôn triền miên, một đường từ cánh môi mỏng kéo dài đến cổ, lồng ngực, *la sam* (áo đơn) trượt nhẹ xuống, hai cỗ thân thể như lửa lại lần nữa giao triền cùng nhau…
—— Tính tình người này không được tự nhiên, coi như có nghĩ thông suốt cũng sẽ không dễ dàng nói ra được, nếu ta không dùng thủ đoạn nhỏ đùa giỡn một chút, cả đời này làm sao có thể nghe được một câu nói thật từ trong miệng ngươi chứ.
—— Nếu không phải như vậy làm sao có thể khiến bản thân ngươi biết được trong lòng ngươi có ta…
…
Ánh trăng rất sáng rọi xuân ý khôn cùng bên trong phòng…
Mọi chuyện thuận ý, ngày trôi qua nhanh giống như dòng nước chảy, khúc mắc giữa hai phụ (mẫu) thân đã được giải trừ, ngược lại chung đụng càng thêm dễ dàng hơn.
Mỗi ngày Tranh Vân đúng hẹn tới đổi thuốc, bôi thuốc, lúc bắt đầu coi như là đàng hoàng, nhưng từ sau khi nương vì xóa đi hai cái sẹo của nó mà buộc nó uống thuốc, hành tung phiêu dật càng ngày càng bất định, khó mà bắt được. Tranh Vân không muốn uống thuốc quá đắng, Mộ Tĩnh Vân lại không chịu đáp ứng, hai người cả ngày vì thuốc kia mà tranh cãi ầm ĩ liên tục, Hách Liên đại trạch nhờ phúc của hai người mà ngược lại cũng coi là tràn trề sức sống, náo nhiệt không ngừng…
Tĩnh Mẫn đã gần được năm tuổi, trước kia khi sống với Mộ Tĩnh Vân, chưa bao giờ tiếp xúc qua các thứ võ công hay nội lực, nhưng mà trong mình nó có một phần nội lực từ mẫu thân, vì vậy tuy phải tập luyện từng thứ lại từ đầu, nhưng cũng không cảm thấy quá sức khó học lắm.
Mà có lẽ lão gia tử ở núi Tây Lương Sơn vô cùng hiểu rõ tính nết của Mộ Tĩnh Vân, thiếp mời đã đưa đến, còn cách ngày thực tế hơn hai tháng, xem ra chắc là biết được người này nhất định không thích đi, cho nên mới phải đưa đến sớm như vậy, để cho y muốn trốn cũng không trốn được.
Lão gia tử suy nghĩ chu toàn, Mộ Tĩnh Vân lại cũng lười quản, nếu không nói ngày đó dần dần đến rồi vẫn còn chưa chuẩn bị bất kỳ cái gì, chính là không biết rốt cuộc y có còn nhớ chuyện này hay không, trọng tâm vấn đề cả ngày cũng đều xoay quanh chén thuốc đắng ở trước mặt Tranh Vân, thường ngày lúc không có việc gì làm sẽ đánh đàn, đọc sách, đâu còn còn thời gian rỗi mà để tâm đến thọ hay tang của lão gia tử kia…
Trong thời gian này, Mộ Tĩnh Vân thật là mãn nguyện, tính tình rốt cuộc cũng có chút thu liễm lại, chỉ tiếc cuối cùng vết sẹo đã lành lại, chủ nhân cũng quên đi nỗi đau vì suy nghĩ vẩn vơ và bất an do những cạm bẫy nho nhỏ trước kia của Hách Liên Dực Mẫn, kết quả là mưa gió vừa qua, liền khôi phục lại diện mục thật sự, tiếp tục làm hùm làm hổ không nói, ngay cả những lo âu đấu tranh trước kia đều không chịu thừa nhận rằng đó chính là tự mình suy nghĩ ra.
Kể từ sau đêm đó, Hách Liên Dực Mẫn hầu như hàng đêm đều ngủ lại trong Thính Phong cư, Mộ Tĩnh Vân có thể nói là phiền không chịu được, nếu không phải bởi vì đánh không lại, cũng muốn tự tay mình ném nam nhân này trở về chủ viện*, xem ra là hoàn toàn không nhớ rõ băn khoăn trong lòng trước đây không lâu của mình…
(*Chủ viện (主院): nơi chủ nhân của gia tộc ở)
Thời gian thoải mái thích ý lúc nào cũng qua mau hơn, chớp mắt đã gần qua hai tháng, vết thương trên mặt của Tranh Vân đại khái cũng tốt lên rồi, chỉ là máu khô còn chưa bong ra, cũng vẫn chưa thể nhìn ra thành quả tốt bao nhiêu. Lúc này chỉ cách đại thọ của lão gia tử chừng mười ngày, khoảng cách từ Giang Nam đến núi Tây Lương Sơn thật sự rất xa, hơn nữa lộ trình khó đi, cho nên tuy là Mộ Tĩnh Vân không tình nguyện như thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể nghe theo an bài của Hách Liên Dực Mẫn, đã đến gần ngày phải khởi hành lên đường, đi đến đất cực Tây kia.
Mộ Tĩnh Vân thì không nóng lòng, nếu đi đến vừa vặn lúc đã kết thúc thì không gì có thể tốt hơn, nhưng mà Hách Liên Dực Mẫn lại không đồng ý, mặc dù Mộ Tĩnh Vân chưa bao giờ nói cho hắn đến tột cùng lão gia tử kia là nhân vật nào, nhưng trong câu chữ cũng không khó đoán ra rằng nhất định là quan hệ huyết thống các loại, bằng không với tính tình không biết sợ của Mộ Tĩnh Vân, sao lại có thể kêu một tiếng “lão gia tử.” Thư sinh vô lương này chẳng bao giờ nói nhiều dù chỉ một câu đối với thân thế của mình, trước kia hắn cũng không quá mức lưu tâm, nhưng lúc bây giờ không giống như xưa, khó có được một cơ hội có thể chủ động hiểu rõ, đương nhiên là hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Thu xếp xong tất cả, giao ổn thỏa, lúc này không cần gấp gáp lên đường, hơn nữa sợ là mùa mưa khó đi, suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định ngồi xe ngựa đi cũng vững vàng thỏa đáng hơn nhiều. Lộ trình xa xôi, công lực còn dư lại của Mộ Tĩnh Vân không nhiều lắm, vì lý do an toàn, Lệnh Tiễn lại cùng đồng hành, cũng may Đan Tuyền Liễm vẫn còn ở lại trong Hách Liên đại trạch, hai đứa Hách Liên lớn nhỏ liền cho hắn trông coi, ngược lại cũng không cần lo lắng, chỉ là chẳng biết vì sao Đan Tuyền Liễm lại náo loạn kỳ quặc như vậy, cũng muốn đòi đi cùng, đáng tiếc là cuối cùng vẫn bị Hách Liên Dực Mẫn đè ép xuống, chỉ có thể rầu rĩ từ bỏ…
Không muốn hai nhi tử xuất môn đưa tiễn, cho nên cố ý đi khi còn rất sớm, cáo biệt Đan Tuyền Liễm và Minh thúc, một nhóm ba người liền lên xe ngựa bắt đầu xuất phát đi núi Tây Lương Sơn——
“Ngươi cố ý phải không?” Lệnh Tiễn đánh xe ở phía trước, Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân cùng ngồi ở trong xe, trong lúc rãnh rỗi tâm sự giết thời gian.
“Chuyện gì?” Miễn cưỡng giương mắt liếc một cái, Mộ Tĩnh Vân còn chưa ngủ đủ, hai mắt đều nửa mở nửa khép, vừa nói chuyện, người liền thuận thế nằm xuống, cũng may là nhà có tiền, mã xa chung quy cũng không đến nỗi quá nhỏ, mặc dù ít người, nhưng cũng chuẩn bị đầy đủ, mấy người nằm cũng không thành vấn đề.
“Đơn thuốc của Tranh Vân vừa rồi ta mới nhìn mấy lần, bên trong có một vị thuốc dường như cho quá nhiều.” Ho khan một tiếng, vừa rồi lúc Tĩnh Vân đưa phương thuốc cho Tuyền Liễm, đúng lúc hắn đứng ở bên cạnh, quay đầu lại nhìn một chút thì vừa vặn thấy một vị dược liệu hết sức quen mắt – ngược lại không phải là vì sợ Tĩnh Vân sẽ làm gì với nhi tử, chỉ là vị thuốc kia coi như cần cũng tốt, nhưng trong phương thuốc cũng kê quá nhiều rồi đi…
“Ta thế nào lại không cảm thấy?” Hoàng liên chính là đồ tốt, thanh nhiệt táo thấp*, tả hỏa** giải độc, tính tình của tiểu quỷ kia lớn như vậy, là nên uống nhiều một chút – xoay mình cuộn lại ở một tư thế thoải mái, Mộ Tĩnh Vân trả lời hết sức *lý trực khí tráng* (cây ngay không sợ chết đứng)…
(*Thanh nhiệt táo thấp:
http://goo.gl/sWMemB //)
(** Tả hỏa: Tả hỏa nhiệt, dùng những thuốc có vị đắng tính hàn, để chữa những bệnh thuộc thực nhiệt.)
“Nó từ nhỏ chỉ sợ đắng, ngươi cũng không phải không biết.” Cười khẽ một tiếng, lắc lắc đầu, người làm nương này ah…
“Ai cũng sợ.” Nhắm mắt lại thản nhiên nói, trong đầu đột nhiên nhớ lại biểu muội La Mạn Thường kia của Hách Liên Dực Mẫn, đột nhiên cảm thấy bản thân vẫn còn rất hiền lành, năm đó kê lượng thuốc cũng không nhiều bao nhiêu!
“Có lưu lại sẹo không?” Quay đầu lại suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng hỏi ra – y thuật của Tĩnh Vân và Tuyền Liễm rõ ràng không phải cùng một phái, cho nên vết thương của Tranh Vân, Tuyền Liễm cũng không nhúng tay vào, chỉ là sau đó khi hắn có tình cờ hỏi qua có lưu lại sẹo hay không, Tuyền Liễm trả lời bằng ba chữ — ‘Khó nói được’…
“Khó nói được, bị thương quá sâu, vết thứ nhất tàm tạm, vết thứ hai, hàn khí của Khô Cốt quá thịnh, sợ là sẽ nan giải…” Nói đến đây, mắt trái lại mở ra, chỉ là rất lờ mờ, bình tĩnh nhìn khắp ngõ ngách ở trong xe, thanh âm cũng rất thấp…
“Ừ, tùy duyên đi.” Câu trả lời như dự đoán, nếu quả thật là như vậy, cũng không nên cưỡng cầu làm gì…
“Ngươi không trách ta?” Liếc xéo cha của hài tử, Mộ Tĩnh Vân nhíu nhíu mày, nói cho cùng chung quy là do y đả thương nhi tử, nam nhân này vì sao vẫn chưa bao giờ nói ra nửa câu rằng y không đúng?
“Có cái gì để trách chứ? Nó là nhi tử của ngươi mà.” Hách Liên Dực Mẫn cũng nằm xuống, quay đầu đối diện nhìn Mộ Tĩnh Vân nói cười khẽ một tiếng, nếu không phải ở giữa hai người còn có một cái bàn con bằng gỗ tử đàn, chỉ e rằng bây giờ đã mặt đối mặt, mắt đối mắt…
“Chẳng lẽ không phải nhi tử của ngươi?” Theo thói quen cãi lại, cuối cùng cũng không nhịn được phải nói một hai câu…
“Đương nhiên là thế, hai người đều phải.” Nhi tử của chúng ta – còn một câu sau giấu ở trong khóe miệng đang nhếch lên…
“Hừ!”