“Không, cứ để cho nó chảy, dù sao ngươi cũng không sợ chết!” Nhìn khuôn mặt tươi cười của nhi tử, Mộ Tĩnh Vân ngây người trong chốc lát, lúc này cuối cùng mới định thần lại, trong lòng đương nhiên đã đoán ra được quỷ kế và dụng ý của Tranh Vân, trong bụng không kìm được một trận tức giận, nhất thời liền đem lo lắng và khẩn trương ban nãy ném ra ngoài, vốn là tay vuốt hai đường vết đao đột nhiên chuyển thành ra sức nhéo một cái bên phần má không bị thương của nhi tử — tiểu tử thối này! Thế mà lại dám cả gan ngấm ngầm mưu tính với y!

Mệt cho y vừa rồi đau lòng và tự trách, suy đi nghĩ lại lo lắng sợ hãi, kết quả lại là như thế này! Tiểu quỷ này trước mặt cũng giả bộ quá giống, khiến cho bản thân mình căn bản cũng không suy nghĩ nhiều đã bị nó dắt đi – từ đầu đến cuối, tiểu quỷ này đều đã tính toán hết thảy cả rồi, vết thương đầu tiên bất kể là có hay không, kỳ thật cũng không quan trọng, mục đích thật sự của Tranh Vân chỉ là muốn cho y tiếp đó “chính tay” lưu lại một ấn ký vĩnh viễn——

Dùng y để tặng nó một lễ vật, “chính tay” rạch xuống một đao kia không cách nào xóa sạch, nó thuộc về ràng buộc giữa hai người bọn bọn – dấu ấn!

—— Một đao này, bề ngoài là rạch trên mặt của Tranh Vân, nhưng thật ra cũng là rạch trong lòng của y…

Cho dù mai sau may mắn vết tích trên da thịt biến mất, nhưng trong lòng của y nhất định sẽ giữ lại một vết sẹo không thể xóa tan được – vết sẹo này chính là thuộc về hài tử gọi là Tranh Vân kia, Hách Liên thiếu chủ kiêu ngạo mà cuồng vọng – Hách Liên Tranh Vân.

“Xì——“ Tâm tư Mộ Tĩnh Vân đã hiểu rõ, nhưng ngoài miệng vẫn mạnh miệng phô trương thanh thế, dùng hết sức hạ thẳng tay cho đến khi Tranh Vân bị nhéo mà hít một ngụm khí lạnh, máu tươi ở trên mặt còn chưa dừng, Mộ Tĩnh Vân dù chưa hả giận, nhưng cũng nhìn không nổi khuôn mặt nhỏ nhắn màu đỏ treo ở đó, xoay người giặt sạch chiếc khăn lụa lại, lúc này mới giúp Tranh Vân cầm máu bôi thuốc.

“Biết đau mà vẫn còn làm loạn!” Vẫn chưa hết giận, thừa dịp thời điểm Tranh Vân khéo léo hiếm thấy, Mộ Tĩnh Vân được một tấc muốn tiến lên một thước, lại mắng một câu…

“Đau ở má phải.” Giương mắt liếc nhìn vẻ mặt đen kia, Tranh Vân không sợ hãi nhún nhún vai – vết đao ở phía bên trái mặt, nương nhéo ở má phải.

“Đáng đời!”

“…”

“Ngày mai bắt đầu, buổi sáng, buổi trưa, buổi tối, ba lần qua đây thay thuốc!” Cầm máu, bôi thuốc lên, nói chung nhìn vết máu ở trên mặt không *xúc mục kinh tâm* (thấy mà phát hoảng), chỉ là hai vết thương ở ngoài da thật sự nhìn quá chướng mắt, vì vậy Mộ Tĩnh Vân mới tức giận trong lòng chưa dứt được, nói ra *ác thanh ác khí* (giọng nói tức giận, lời lẽ nặng nề)…

“Được.” Lười biếng đáp một tiếng, cúi người nhặt lên chủy thủ ban nãy rơi xuống đất, vốn muốn lau chùi sạch sẽ vết máu phía trên, lại không nghĩ rằng nhìn kỹ mới phát hiện trên thân đao vẫn sạch sẽ và sáng rực, ánh quang chói lóa như lúc ban đầu, thì ra thanh chủy thủ này không dính máu, không dính vết bẩn, không biết đến rốt cuộc là kỳ vật ở đâu!

“Đao này tên là “Khô Cốt”* (chú thích 1).” Xử lý mọi thứ xong rồi, Mộ Tĩnh Vân cũng ngồi bên giường, vừa nói nói, vừa lấy tay giữ cố định lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tranh Vân kĩ lưỡng xem xét, giống như là đang đánh giá một chút – bị thương quá sâu, chỉ sợ không dễ lành lại…

(Chú thích 1: “Khô Cốt đao” lấy từ trong thần binh của Đại Thoại Tây Du (võng du), ở đây có thay đổi do đó ghi chú rõ ràng ở đây.)

(*Khô Cốt (枯骨): nghĩa đen là ‘bộ xương khô’)

“…” Nhưng thật ra là một tên rất hay.” Ngoài ý muốn một chút, mặc dù cũng biết tên của vật bất phàm này nhất định sẽ không bình thường, thế nhưng hai chữ “Khô Cốt” vẫn thật sự là quá mức kinh thế hãi tục*.

(*Kinh thế hãi tục (惊世骇俗): Những lời nói, hành động khác với lẽ thường dễ gây cho người khác cảm giác chấn động)

“Lần sau không cho phép ngươi giở thủ đoạn này nữa, nghe chưa?” Đánh giá vết thương xong, Mộ Tĩnh Vân nhân tiện lại nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tranh Vân, vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm trầm thấp, ánh mắt ngưng trọng mà lại hung tợn, không hề chớp mắt nhìn thẳng đôi mắt sáng ngời rất có thần của nhi tử, không cho nó có cơ hội để tránh né – lần này giống như làm thót tim vô ích, y cũng không muốn trải qua lần thứ hai…

Y thật sự không phải là một người tỉ mỉ, rất nhiều lời, rất nhiều tâm tình, rất nhiều suy nghĩ, y cũng không biết phải biểu đạt ra thế nào mới phải, có lúc là không muốn, còn lại là không có cách nào…

Y biết mấy năm qua, y thiếu Tranh Vân rất nhiều, cho nên thời gian chung sống luôn luôn sẽ không tự chủ được mà mang theo một phần cẩn thận từng Ii từng tí, bởi vì rời đi đã quá lâu, y không biết trong lòng của Tranh Vân rốt cuộc là nghĩ thế nào, có còn nhận y  nữa không? Hay không còn để ý đến y, không còn tiếp nhận y nữa rồi——

Đúng vậy, y đã từng lo lắng, y đã từng sợ hãi, y đã từng băn khoăn.

Đã từng nghĩ bản thân mình thật sự là một người có tâm địa sắt đá, nếu nói lo lắng và nhớ nhung rốt sẽ không hiểu được tư vị đó rốt cuộc là thế nào, thế nhưng, sau khi y rời đi, sau khi y có Tĩnh Mẫn, cuối cùng vẫn không tự chủ được mà nhớ tới hai người khác, một lớn một nhỏ có hình dáng tương tự — y không thật sự phớt lờ, y chỉ là không có nói ra mà thôi——

Cho nên, Tranh Vân, tha thứ cho sự thụ động của nương, tha thứ cho sự im lặng của nương, có được không?

“…” Chưa bao giờ thấy bộ dáng này của mẫu thân, Tranh Vân trong tích tắc dường như bị chấn động mạnh một cái, hơi lặng người không có lập tức đáp ứng, mà là nheo mắt chặt lại giống như dò xét vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của mẫu thân, tìm ra một chút khác biệt gì đó… “Lần sau? Nói cách khác còn có cơ hội lần sau?” Sau một lúc lâu, Tranh Vân bỗng nhiên lộ ra một nụ cười gian trá, cười xấu xa nhìn về phía mẫu thân, dù bận vẫn ung dung chờ người nào đó lại nổi giận lần nữa… (Phụ thân nào con nấy)

—— Nếu như con nói thẳng “Được”, vậy chẳng phải là người sẽ đắc ý sao? Hahahaha…

“Tiểu ranh con!! Coi chừng ta không thèm đếm xỉa đến việc trên mặt ngươi lưu lại vài vết sẹo!!” Tức giận rống to, tiếng xông thủng nóc nhà!

“Người cho rằng con để ý à.” Không để ý lắm vuốt tay.

“Ngươi còn muốn đánh nhau một trận phải không?!” Tay lại ngang tàn bạo ngược đặt lên má phải của nhi tử…

“Miễn là người muốn, con sẽ phụng bồi tới cùng!” Trên mặt lại bị đau nhức, ngữ khí cũng bắt đầu ác liệt lên…

“Đừng bảo là ta ỷ lớn hiếp nhỏ đó!”

“Người cũng đừng nói là con bất kính bất hiếu là được!”



Trong phòng một lớn một nhỏ vẫn còn đấu võ mồm, miệng lưỡi sắc bén đấu liên hồi, mà hai thân ảnh ẩn nấp ở ngoài cửa cho đến lúc này mới thu hồi sự chú ý trong mắt lại, nhìn nhau, cũng không nói lời nào, hai người cùng hạ xuống xoay người đi, không một tiếng động lướt ra khỏi Thính Phong cư——

Hai bóng người, một trắng một tím, thân thủ mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt đã về tới bên trong chính viện, đẩy cửa vào phòng, bóng người bạch sắc đi trước ngồi xuống, màu tím cũng theo sát phía sau, đóng cửa lại ngồi xuống, mỗi người tự rót chén trà, lúc này mới bắt đầu bàn luận——

“Ta cũng đã sớm nói hai người các ngươi có vấn đề, lại còn giấu diếm ta nhiều năm như vậy.” Màu tím mở miệng nói trước, không uống, cầm ly trà trong tay xoay tới xoay lui, vẻ mặt rất là trêu đùa – một thân trường bào màu tím lộng lẫy, tướng mạo anh tuấn bất phàm, mặt mày trước sau vẫn mang theo vài phần bất cần đời, thái độ khinh mạn, người này đích thị là thanh mai trúc mã của Hách Liên gia chủ tử – danh y Bồ Tát Thủ, Đan Tuyền Liễm.

“Nếu không phải tra không ra, đến bây giờ ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết.” Màu tím là Đan Tuyền Liễm, bạch sắc kia dĩ nhiên chính là Hách Liên Dực Mẫn – liếc hảo hữu một cái, biểu tình của Hách Liên Dực Mẫn rất phức tạp, vừa rõ ràng có ung dung, lại mang theo chút nghiêm túc ngưng trọng…

Hiểu lầm và chiến tranh lạnh giữa Tĩnh Vân và Tranh Vân, cuối cùng cũng đã chấm dứt.

Tính tình của hai người này đều quá mạnh mẽ, lại rất giống nhau, cho nên nếu một ngày có mâu thuẫn thì người bên cạnh căn bản không thể nào nhúng tay vào được——

Lần chiến tranh lạnh này thật là nhức đầu nhất, không chỉ hai người người bọn họ, còn có Tĩnh Mẫn cũng liên lụy theo ở trong đó, Tĩnh Vân ở bên kia không đả thông được, cho nên hắn cũng chỉ có thể bắt đầu ở nhi tử bên này, may mà bản tính Tĩnh Mẫn rộng rãi, rất nhanh đã quen thuộc với Tranh Vân, mà nó thường thường đi tìm Tranh Vân tâm sự nói chuyện phiếm, cuối cùng khuyên giải khai thông một chút.

Vô luận như thế nào, chuyện này cũng coi như là giải quyết viên mãn rồi, nhưng còn có một chuyện khác, vẫn chưa có đầu mối nào, cho nên hắn mới tìm hảo hữu tới hỗ trợ——

Thâm giao như hắn và Tuyền Liễm, kỳ thật cũng không có gì không tin được, chỉ là Tĩnh Vân quá mức không được tự nhiên, nhất định không muốn người bên cạnh biết chuyện y sống chết nghịch thiên, cho đến bây giờ hắn cũng luôn một mực không nhắc tới với Tuyền Liễm, nếu không phải chuyện bây giờ quá mức nan giải, từ đây hắn cũng sẽ không bao giờ nói ra – Tĩnh Vân rốt cuộc là đang che giấu cái gì, hắn không cách nào không lưu tâm, thế nhưng bản thân Tĩnh Vân không nói, hắn lại thật sự *vô tòng hạ thủ* (không biết xuất phát từ đâu), bất đắc dĩ đành phải tìm Tuyền Liễm tới tương trợ.

—— Cùng là đại phu, Tuyền Liễm khác với Tĩnh Vân, Tĩnh Vân tinh thông độc y, nhưng Tuyền Liễm chuyên về y, cho nên nếu có tình huống Tĩnh Vân không làm gì được, vậy ít nhất còn có một hy vọng khác, mặc dù vẫn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng trước tiên phải chuẩn bị sẵn sàng, cuối cùng sẽ không sai.

“Thái độ này có thể không giống như là đang cầu xin người khác.” Đan Tuyền Liễm liếc mắt, *âm dương quái khí* nói.

(*Âm dương quái khí (阴阳怪气): Chỉ lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ, hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra)

“Ta không cầu ngươi, ta chỉ gọi ngươi tới mà thôi.” Mùi gian thương bắt đầu tỏa ra, chỉ có điều Hách Liên Dực Mẫn cũng không có rãnh rỗi tán gẫu, đầu đề câu chuyện vòng vo ngoặt một cái, nói thẳng: “Thế nào?”

—— Hôm nay hắn kêu Tuyền Liễm qua vốn là muốn cho hắn ở trong bóng tối nhìn xem thân thể của Tĩnh Vân có bệnh gì không, nhưng không nghĩ tới lại tình cờ đụng phải một màn ở sân luyện võ kia, cũng chính bởi vì vậy, sau đó đó bọn họ mới có thể cùng nhau bám đuôi cho đến trong Thính Phong cư – chứng kiến nhi tử bị thương, lúc đó hắn suýt tý nữa thì đã vọt xuống dưới, nhưng mà sau khi nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương như vậy của Tĩnh Vân, hắn rốt cuộc vẫn là nhịn xuống – có lẽ tạm thời ở trong viện, Tĩnh Vân và Tranh Vân chính là có thể có một cơ hội và không gian để thẳng thắn với nhau…

“Không sao cả, nhìn không có vấn đề gì, có lẽ sự tình không phải là về phương diện ốm đau.” Thấy Hách Liên Dực Mẫn thật tình như thế, Đan Tuyền Liễm thu liễm lại tính cà lơ phất phơ của mình.

“Như vậy…” Nghe được câu trả lời này của Đan Tuyền Liễn, lòng của Hách Liên Dực Mẫn càng phức tạp hơn…

“Hiếm khi thấy ngươi khẩn trương vì một người như vậy.” Lại rót chén trà, Đan Tuyền Liễm cố tình trêu chọc nói.

“…” Không có trả lời, cười khẽ một tiếng, Hách Liên Dực Mẫn hạ mắt xuống, đang lúc này vẻ mặt lộ vẻ ôn nhu — không biết bắt đầu từ khi nào, trong lúc lơ đãng đã bị thân ảnh cao ngạo kia hấp dẫn?

Tướng mạo bình thường, dáng vẻ cũng thế, hoàn toàn không có tính cố định, tính tình hư muốn chết, cũng là trời sinh tính tình độc địa, luôn luôn miệng lưỡi bén nhọn tranh cãi với hắn, nhỏ mọn giở trò chưa bao giờ ngừng lại… — điều này nếu nói đến, rõ ràng tất cả đều là khuyết điểm, thế nhưng, vì sao lúc suy nghĩ đến y, bao giờ cũng sẽ không tự chủ được mà nhớ tới những chuyện mà ban đầu mình chưa từng lưu ý——

Khi gặp lần đầu tiên, ác độc tự bẻ cổ tay mình là y;

Trong đêm đầu tiên, cực kỳ thẹn thùng mà lại tàn nhẫn vô cùng là y;

Trong rừng cây ôm nhi tử, toàn thân đầy máu là y;

Những chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể đều nằm trong kế hoạch của y;

Trong nước nóng thẹn thùng cầu hoan là y;

Trên đường đi núi Trường Bạch kiệt ngạo bất tuân thẳng thắn nói là y;

Tàn nhẫn rạch khuôn mặt tuyệt mỹ của Nghiên Cơ là y;

Khi tỉnh lại ở khách điếm suy nghĩ vẫn vơ là y;

Nổi giận khi nhìn hắn ngã xuống là y;

Khi bị hắn trêu ghẹo mà tức giận là y;

Đem Huyền Ti cho hắn mà tức giận bất bình là y;

Lật lọng là y;

Vì nhi tử mà bị cưỡng ép ở lại là y;

Đoạn tuyệt rời đi cũng không quay đầu lại là y;

Cuối cùng còn có, khi trùng phùng người thách đố cũng là y…

—— Hắn tin chắc rằng mình tuyệt đối không phải là *nhất kiến chung tình* (vừa gặp đã yêu) đối với Mộ Tĩnh Vân, thế nhưng những chi tiết này, hắn lại nhớ được rất rõ ràng mồn một, có lẽ từ trước khi hắn còn chưa phát giác được tâm ý của mình, tận sâu trong đáy lòng đã sớm có thân ảnh thon gầy ngạo tuyệt kia của Mộ Tĩnh Vân luẩn quẩn rồi…

Bên trong Thính Phong cư, Trah Vân nháo đủ rồi đã trở về biệt viện của mình, trong viện lớn như vậy chỉ còn lại một mình Mộ Tĩnh Vân, trong giờ phút tịch liêu và yên tĩnh này, vừa rồi mới náo nhiệt càng làm tăng lên sự đối lập, càng lộ thêm sự tĩnh mịch mà lại không có sức sống…

Mộ Tĩnh Vân ngồi dựa vào ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, trước đó hết bị kinh ngạc rồi đến vui mừng khiến cho tâm trạng của y thay đổi quá nhanh, bây giờ mọi thứ đã bình tĩnh lại, người lập tức mềm nhũn ra, giống như không có một chút sức lực nào vậy – lại đến buổi tối, lại một người tự mình trải qua——

Trước kia y rất hưởng thụ một buổi tối không bị quấy rầy như thế này, ngẩn người ra cũng tốt, đọc sách cũng được, trước giờ cũng không cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm chạp, thế nhưng, y bây giờ từ khi nào đã bắt đầu cảm thấy buổi tối tĩnh mịch bình thản như vậy lại đè nén như thế, khiến cho y rất khó chịu, thời gian cũng giống như dừng lại vậy, trằn trọc, giày vò mãi vẫn không tới bình minh của ngày hôm sau…

—— Kỳ thật, trong mơ hồ, y biết được nguyên do ở trong này, chỉ là hết thảy dường như không biết bắt đầu từ đâu, bởi vì y căn bản không biết nên làm thế nào cho phải…

—— Hách Liên Dực Mẫn…

“Sao không nằm cho tốt để ngủ tiếp?” Mộ Tĩnh Vân đang nhắm mắt suy ngẫm, trước người truyền đến một tiếng nói mang theo tiếng cười trong đó, đột nhiên mở mắt nhìn, rốt cuộc chính là Hách Liên Dực Mẫn vừa mới xuất hiện trong đầu y!

“…” Hai người lâu lắm rồi không gặp nhau, lúc này bỗng nhiên thấy Hách Liên Dực Mẫn ngồi ở trước mặt mình, Mộ Tĩnh Vận lại nhất thời cảm thấy trong lòng trống không, giống như bí mật của mình bị người ta khám phá được vậy, trong lòng chợt cảm thấy thấp thỏm lo âu, vội vàng sau khi dời mắt đi chỗ khác thì không nhìn Hách Liên Dực Mẫn kia nữa – sao vừa mới nghĩ tới người này, mở mắt lại thật sự tới liền…

“Hôm nay nhận được thư của Huyền Quắc, bên trong có một tấm thiệp gởi cho ngươi.” Trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không có vạch trần sự bất thường của Mộ Tĩnh Vân trong thời khắc này, Hách Liên Dực Mẫn cầm phong thư ra, đưa cho y.

“Chậc!” Có hơi nôn nóng nhận lấy, Mộ Tĩnh Vân còn chưa đọc thư, chỉ mới liếc mấy chữ vàng trên tấm thiệp mời màu đỏ kia liền lập tức bực bội “chậc” một tiếng, vội vã liếc nội dung trong thiếp mời, liền trực tiếp vung tay ném xuống đất, xem ra đúng là cực kỳ chán ghét, ngay cả chạm cũng không muốn chạm nhiều thêm một chút…

—— Đại thọ *bát tuần* (80) của lão gia tử thì có liên quan gì đến y?! Nhất định phải làm bộ gởi thiệp mời cho y, gởi thiệp mời vào đúng lúc này, y không đi cũng phải đi!!

“Ta xem thiệp mời, là do Tây Lương Sơn lão gia tử gởi đến, chung quy cũng là đại thọ bát tuần, ngươi thế nào cũng phải nên đi đi.” Trong lúc nói chuyện thì vung tay lên, thiệp mời trên mặt đất vừa bị Mộ Tĩnh Vân ném xuống trong nháy mắt đã biến thành một đống bụi màu đỏ — đã không thích thì có giữ lại cũng không có giá trị gì nhiều.

Hình như Mộ Tĩnh Vân cho tới này cũng không thích nhắc đến quan hệ với Tây Lương Sơn lão gia tử, lúc này nhìn thấy thiệp mời mà tâm tư đang lúc *tâm phiền khí táo* (bực dọc sinh hấp tấp), trông thấy hành động nho nhỏ chăm sóc tinh tế của Hách Liên Dực Mẫn, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp, lời nói lòng vòng trong đầu lập tức không khống chế được mà thốt ra: “Ngươi đi cùng ta.” – Thời gian qua với Hách Liên Dực Mẫn luôn như hình với bóng tránh như tránh tà*, nhưng Mộ Tĩnh Vân cũng không hiểu được bản thân mình rốt cuộc là như thế nào, chỉ là lúc nhìn thấy thiệp mời bày ra kia, trong đầu lại đột nhiên toát ra một ý niệm này—— (Được chồng săn sóc đến nghiện luôn rồi)

(*Nguyên văn là xà hạt (蛇蝎): có nghĩa là rắn và bọ cạp, mà mình thấy hơi quá nên giảm nhẹ một chút cho đỡ nặng nề)

Vốn chỉ là nghĩ thôi, không dám nói, nhưng không nghĩ tới ban nãy trong lúc kích động mà thật sự nói ra, thế nhưng nói là nói, trong lòng lại không ngăn được sự ảo não thầm hối hận, chỉ sợ Hách Liên Dực Mẫn nói ra lời từ chối – nếu như từ chối, vậy thì thật sự đại biểu… vậy rồi…*

(*Câu này nguyên văn là (如果拒绝, 那就真的代表着… 了吧…): mình nghĩ là tác giả muốn nói Tĩnh Vân nghĩ nếu Hách Liên Dực Mẫn từ chối thì chứng tỏ là Hách Liên yêu tinh đã hết hứng thú ở Tĩnh Vân rồi)

“Được.” Trong lời nói vẫn mang theo nụ cười, mị hoặc vang lên bên tai Mộ Tĩnh Vân, y theo bản năng ngẩng đầu lên một chút, lại không nghĩ rằng môi của Hách Liên Dực Mẫn lại trong lúc bất chợt mà hạ xuống, nhẹ nhàng ấn trên môi y…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play