“Hách Liên yêu tinh luôn vượt qua dự đoán của người khác.” Ân Huyền Quắc gật đầu một cái, hắn hiểu kế sách ngay từ đầu của Mộ Tĩnh Vân – phát hiện mình mang thai, hơn nữa khi đó đã được hơn hai tháng. Mặc dù không rõ ràng, nhưng mà Hách Liên yêu tinh cũng rất thông minh, hơn nữa chuyện nam tử mang thai nói cho cùng làm người nghe kinh sợ quá mức, tự mình nghĩ còn cảm thấy có chút giật mình, cho nên càng sợ đến kỳ hạn ba tháng, khi đối mặt với Hách Liên yêu tinh, bị hắn nhìn ra sơ hở. Loại chuyện này người ở bên ngoài nhìn vào, có lẽ cho rằng là chuyện bé xé ra to, nhưng nếu như đổi lại là chính bản thân mình, chỉ sợ là sẽ cũng lựa chọn trốn đi như Mộ Văn Tĩnh. Ngươi mang thai con của một nam nhân mà nhìn nhau không vừa mắt, ngươi nghĩ có muốn cho cha của nó biết không?
Để lại một tờ giấy mỏng, sau đó buồn bực không lên tiếng đã rời đi, việc này khi đó xem ra đích thật là lựa chọn tốt nhất, bởi vì bản thân Mộ Tĩnh Vân cũng không muốn đứa bé này, việc này Hách Liên yêu tinh cũng đã nói với hắn. Tuy rằng khi mới vừa nghe quả thật tức giận một chút, nhưng ngẫm lại cũng hợp tình hợp lý, với tính cách của Tĩnh Vân, sẽ làm như vậy, thật sự cũng không kỳ quái chút nào.
Lời trên giấy để lại, nhìn như đơn giản, chỉ hai ba câu, nhưng thật ra cũng là che đậy huyền cơ.
“Có việc hồi giáo, không nhọc hỏi nhiều, Thiên Nhật Túy Lan ngày khác sẽ tự về lấy.”
Hai câu đầu là nói cho Hách Liên yêu tinh hướng đi của y, lại rất khéo léo khiến cho Hách Liên yêu tinh thật sự không muốn đuổi theo tra ra hành tung của y – vừa nói là hồi giáo, lại nói hắn không nên hỏi nhiều. Nhất định với chuyện tình của Ứng Thiên giáo, giao tình giữa Hách Liên yêu tinh và hắn tuy tốt, nhưng mà một khi liên quan đến chuyện nội bộ và cơ mật, người thông minh hiểu lý đều sẽ biết phải tránh đi. Tĩnh Vân không thể nào không biết Hách Liên yêu tinh sẽ suy xét đến điều này, mà chỉ cần là Hách Liên yêu tinh nghĩ như vậy, hắn đã theo tính toán của Tĩnh Vân.
Bởi vì hỏi thăm chuyện nội bộ của Ứng Thiên giáo khá bất tiện, nói đuổi theo cũng không biết được Tĩnh Vân rốt cuộc khi nào thì đi, nghĩ cũng biết là tốn công vô ích, cho nên chỉ có thể bắt mình lựa chọn tin vào lý do thoái thác của Tĩnh Vân, để mặc cho y tự trở về. Dù ngươi không tin cũng không có biện pháp, chuyện tình đã xảy ra, nếu thật xảy ra chuyện không may gì, cũng chỉ có thể chờ Ứng Thiên giáo ở bên kia truyền tin mới biết được, mà Hách Liên yêu tinh ở bên này, thì hoàn toàn biến thành thế bị động.
Đây mới chỉ là dụng ý của hai câu đầu, về phần câu thứ ba, mới là mấu chốt nhất để ám chỉ ngày nào đó sẽ tự đến lấy. Nhìn vào tựa hồ như là một câu nói không có gì đặc biệt, tối đa ý nghĩa cũng chỉ là mở một lời nhắc nhở Hách Liên yêu tinh không nên quỵt nợ, thế nhưng ai có thể nghĩ rằng, kỳ thật dụng ý chân chính của nó là dẫn dắt để cho Hách Liên yêu tinh được an tâm!
‘Ngày nào đó’ – y nói là sẽ “về lấy”; ‘sẽ tự’ – càng chỉ là y sẽ “tự mình” đến lấy; ‘lại lấy’ – là chỉ y có lòng tin có thể “đoạt lấy được”, chỗ này chính là chỉ khiến cho Hách Liên yêu tinh yên tâm rằng y không phải vì phương thuốc kia có vấn đều mà rời đi, độc kia của biểu muội hắn nhất định có thể giải, cho nên y cũng tất nhiên có thể “đoạt lấy được”!
Thông qua sáu chữ này để nói bóng gió tâm tư, vừa khiến Hách Liên yêu tinh không hoài nghi nữa đối với hướng đi của y, lại để cho hắn đối với an toàn của y không tự chủ được mà yên tâm, dù sao Tĩnh Vân trong thư cũng lập “bảo chứng” (vật bảo đảm), tuy là bảo chứng này đúng là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí (cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau), cực kì mơ hồ. Thế nhưng bước này đi lại có thể nói là đánh tâm lý ở bậc cao nhất, hết sức xảo diệu!
Ngay cả hắn cũng giống vậy, Tĩnh Vân còn bám vào giao tình và tín nhiệm giữa hắn và Hách Liên yêu tinh, nghĩ hắn thế nào cũng rất yên tâm, sẽ nghĩ y vẫn còn ngoan ngoãn ở lại trong Hách Liên gia chờ. Hơn nữa coi như sẽ thật sự đích thân tới đón y, khoảng thời gian y cần có cũng kéo dài gần như nhau, huống chi ngay từ đầu y cũng không muốn đứa bé này, cho nên có thể chỉ là muốn ra ngoài trốn một thời gian, chờ bỏ được nó đi, thân thể cũng khôi phục như cũ thì tự mình sẽ quay trở về. Nếu quả thật nếu diễn biến như thế theo suy nghĩ của Tĩnh Vân, hắn và Hách Liên yêu tinh, có thể cả đời này, cũng sẽ không có cơ hội biết được sự tồn tại của đứa bé này…
“Nghe hắn nói ngươi vốn lúc đầu muốn bỏ nó đi?” Nghĩ tới đây, Ân Huyền Quắc đột nhiên mở miệng hỏi, hắn trái lại rất muốn biết đứa nhỏ cuối cùng là làm sao mà đại nạn không chết, dù sao với tính cách của Tĩnh Vân, ha ha…
“Uống thuốc kia không được, vừa uống vào liền phun ra, không bỏ được.” Mộ Tĩnh Vân nghiêng người tựa trên đầu giường, bực bội trừng mắt một cái, giọng nói có chút ác liệt, đoán chừng là lại nghĩ đến bản thân mình khi đó đã chịu cực khổ…
“Hừ, hừ! Có lẽ đây chính là số mệnh.” Hoặc nói là báo ứng cũng được, Ân Huyền Quắc nhìn rồi cười hai tiếng có chút hả hê. Từ trước đến nay Tĩnh Vân quỷ kế đa mưu, nhưng lại giấu rất kĩ, nếu như không phải là người đặc biệt quen biết, căn bản cũng không nghĩ được y là một nhân vật nguy hiểm như vậy. Giống như mưu kế mất tích này của y, nếu như là một người bình thường nhìn vào, ước đoán sẽ không có hiệu quả như thế. Y ngấm ngầm mưu tính tới từng chi tiết, đều là suy nghĩ nhiều hơn so với người khác nhìn thấy, nghĩ càng nhiều, suy tính càng sâu, thì mắc bẫy cũng càng sâu. Có thể nói kế sách này, từ đầu đến đuôi, đều là “đo lường” chuẩn xác cho hắn và Hách Liên yêu tinh. Cho nên nếu quả thật có thể có người trị được y, hắn ngược lại lập tức hoan nghênh.
“Ngươi cười đến chết luôn đi…” giật giật khóe miệng, nhỏ giọng lầm bầm một câu, nhưng thật ra không dám lớn tiếng, rốt cuộc vẫn có chút kiêng kỵ thân phận Ân Huyền Quắc, không dám lỗ mãng quá mức…
“Nói đi nói lại thì vì sao ngươi chạy đến núi Tây Lương Sơn vậy? Ngươi không sợ lão gia tử sẽ nhất quyết kéo ngươi lên núi à?” Điểm này hắn vẫn luôn thấy kỳ quái, theo lý thuyết, Tĩnh Vân có thể đến bất kỳ địa phương nào, nhưng chính là không nên ở núi Tây Lương Sơn kia, cho nên trước đó hắn vẫn luôn không đi tới chỗ đó tìm, cũng chính là cái ý nghĩ này làm hại.
“Ngươi nghĩ nếu như ông ấy biết ta ở đó, ngày đó những người kia còn có cơ hội hạ thủ sao?” Mộ Tĩnh Vân nghe vậy, khóe miệng đột nhiên nhếch lên một đường cong kỳ quái, cười khẽ một tiếng, có phần quỷ dị không nói được bao phủ chung quanh y…
Về phần tại sao muốn chọn chỗ đó, dĩ nhiên chính là bởi vì bỏ không được, mà y lại không muốn cho người khác biết y mang thai hài tử, nên mới lợi dụng nhận xét cho rằng “không có khả năng” như của giáo chủ, mà lựa chọn nơi đó.
Dự định ngay từ đầu khi đó là nếu có một ngày giáo chủ nghĩ ra được nơi đó, cùng lắm thì coi như thật sự sẽ cho hắn biết, suy cho cùng giáo vẫn là đứng về bên phía y, đến lúc đó chỉ cần y nói nhẹ vài câu, thì giáo chủ cũng không có biện pháp đối với y. Hơn nữa, nghĩ cũng biết giáo chủ coi như đã biết, cũng sẽ không lập tức nói cho Hách Liên Dực Mẫn, dù sao cứ vội vàng ôm thẳng đứa bé tới cho Hách Liên Dực Mẫn xem, nói cho hắn biết đây là con hắn, không bằng không chứng, nghĩ cũng đã thấy quá mức không hợp lẽ thường, là việc người ngu mới có thể làm, căn bản không đáng để cân nhắc.
Đáng lẽ đây toàn bộ đều là kế hoạch của y cũng diễn ra không sai biệt lắm, thế nhưng mãi cho đến khi sắp sinh con, vẫn không thấy có người tìm tới cửa, việc này ngược lại cũng khiến y tĩnh tâm, nghĩ đợi đến sau khi sinh con xong rồi mới quyết định tiếp theo phải làm gì cho tốt. Kết quả là trời không không theo ý người, y không ngờ rằng sinh hạ đứa bé lại có thể đối với công lực và cơ thể của y gây ảnh hưởng lớn như vậy, cho nên khi ấy chỉ nghe những người đó nói, mà cũng chính là ngày đó, giáo chủ và người kia cũng chạy đến, những chuyện kế tiếp, y cũng không nhớ rõ hoàn toàn nên không có bất kỳ quyền phát ngôn nào, xem ra chuyện sau này của đứa nhỏ, y cũng không có phần được nói vào, cũng tốt, bớt việc bớt lo, ngược lại giúp y giải quyết được một phiền phức.
Bất quá nói là nói như vậy, chung quy hiện giờ y phải khuất phục dưới người khác, khẳng định có khó chịu, lúc này giáo chủ cũng quyết tâm không giúp y, chỉ ở một bên xem náo nhiệt. Nghĩ đến bực mình, y tính tới tính lui, đều chỉ nghĩ nhiều nhất chỉ là giáo chủ đến núi Tây Lương Sơn tìm y, không nghĩ tới Hách Liên Dực Mẫn thế mà cũng đi theo, cái này là khen ngược! Liền trực tiếp liều lĩnh làm ngơ thẳng trước mặt chánh chủ nhân, ngay cả giải thích và ngụy biện đều tiết kiệm, chỉ giống như liếc một cái, liền hiểu được hay không thể hiểu được cái gì, nhưng thật ra tiết kiệm được một đống những lời nói thừa thải, cũng không biết kiếm lợi từ ai.
Cũng chính bởi vì việc này, cho nên ban nãy y mới nói tự y tính toán sót, cái mà y tính sót, không phải Hách Liên Dực Mẫn kia, thì còn có thể là ai?
Suy nghĩ của giáo chủ cũng đã hiểu rõ, cho nên khi nói câu kia “luôn luôn vượt qua dự đoán của mọi người”, đúng thế, y làm sao có thể dự đoán được Hách Liên công tử cao cao tại thượng, cư nhiên lại thật sự vượt qua trăm núi nghìn sông chạy đến tìm người oan gia này chứ?
Năm hạn xui xẻo, mọi việc đều không thuận lợi, quả nhiên là vậy…
“Vừa nghe ngươi nói như vậy, ta đã hiểu rồi, nhưng mà vẫn nên cẩn thận một chút đi, có lần đầu tiên thì có lần thứ hai, không phải mỗi lần vận khí của ngươi đều có thể tốt như vậy đâu.” Những người đó ra tay thật sự hung ác, lần này là bọn họ đến kịp, lần sau, hoặc là lần sau nữa, ai biết còn có vận may như vậy nữa hay không.
“Hừ, vận khí của bọn chúng cũng không phải lúc nào cũng có thể tốt như vậy.” Khinh miệt cười một tiếng, tựa hồ trong nháy mắt, lại biến trở lại thành Tĩnh tiên sinh *phong mang tất lộ* (bộc lộ rõ khí lực và tài năng).
“Ngươi cũng đừng quá kiêu ngạo, tuy rằng lão gia tử cưng chiều ngươi, nhưng càng như vậy, kỳ thật ngươi lại càng nguy hiểm.” Ân Huyền Quắc lắc đầu một cái không có biện pháp đối với Mộ Tĩnh Vân, tiếp tục nói.
“Ai cần.” Cười giễu cợt một tiếng, nghiêng đầu xuống một bên, trong mắt và khuôn mặt của Mộ Tĩnh Vân đầy vẻ mất hứng…
“Quên đi, nói không lại ngươi.” Ân Huyền Quắc đứng dậy chỉnh sửa lại y phục: “Ta ra ngoài tìm ngươi đã lâu lắm rồi, bây giờ ngươi đã tỉnh, ta cũng nên đem người trong giáo đi về, ngươi tự ở đây hảo hảo dưỡng thương, không nên lại làm loạn lên nữa, sau khi ta xử lý xong toàn bộ chuyện trong giáo, sẽ trở lại thăm ngươi. Còn về chuyện sau này, trước tiên ngươi cũng không cần chuẩn bị gì quá nhiều, chờ ta đến sẽ thương lượng kĩ hơn.” Sợ y lại thừa dịp hắn không ở đây trong thời này làm càn, đặc biệt dặn dò Mộ Tĩnh Vân vài câu trọng điểm.
Mộ Tĩnh Vân cũng không phản ứng gì, cũng không biết là đã nghe lọt tai hay vẫn là như gió thổi bên tai, Ân Huyền Quắc cũng không làm gì được y, chỉ cần có thể làm y nghe lọt là được. Sau khi hai người nói thêm vài câu không quan trọng, Ân Huyền Quắc liền đi ra ngoài. Vốn còn muốn giúp Mộ Tĩnh Vân đóng cửa lại, nhưng nhìn đến cửa gỗ làm từ cây tử đàn chạm trổ hoa văn tinh xảo đã *hương tiêu ngọc vẫn* (hương tan ngọc nát, không còn như xưa), chỉ có thể im lặng. Quẹo mấy lần đi đến tiền thính, nói lời cáo biệt với Hách Liên Dực Mẫn.
Bên kia Ân Huyền Quắc vừa mới đi ra, bên này Mộ Tĩnh Vân đã trượt từ trên đầu giường xuống, chuyển thành nằm ở trên giường, bất quá cũng không thể chìm vào giấc ngủ được, mà là nửa mở nửa khép mắt nằm ở đó, dường như không nhìn bất cứ chỗ nào, chỉ là bình tĩnh nằm như thế, nói không nên lời là có ý tứ gì – y nhớ lại lời trước đó của Hách Liên Dực Mẫn “nếu như ta phát hiện ngươi chạy một lần nữa.” Như vậy, nói cách khác, nếu như có thể không để hắn phát hiện mình chạy…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT