“Ta muốn gặp giáo chủ…” Nghe được Hách Liên Dực Mẫn nói đến bốn chữ Thiên Nhật Túy Lan này, chẳng biết tại sao Mộ Tĩnh Vân đột nhiên ngừng lại một chút, người cũng dường như tỉnh táo rất nhiều, cúi đầu, để người khác không thấy được vẻ mặt của y, chỉ là nhàn nhạt nói một câu, cũng mang theo chút không biết có phải là cam chịu số phận hay không, hay là tuyệt vọng trong bi thương.

“Được rồi, ngươi đã tỉnh cũng có thể báo cho hắn rồi, vốn tưởng là chờ ngươi ngủ rồi mới đi, kết quả bị ngươi nháo một trận thế này, ta cũng quên mất.” Hách Liên Dực Mẫn gật đầu một cái, hắn cũng biết muốn một ngươi kiêu ngạo như Mộ Tĩnh Vân, lập tức chấp nhận bản thân bỗng nhiên biến thành một người bình thường tay trói già không chặt, thật sự không dễ dàng. Thế nhưng hắn cũng biết, nếu như không làm vậy, y sẽ không ở lại, người này là chuẩn mực của không tim không phổi, không có ai là đối thủ, chỉ sợ là ngay cả cha của y, y cũng sẽ không đối đãi khác biệt.

“Ta đi gọi người báo tin cho hắn một lát, còn nữa nhắc nhở ngươi tốt nhất không nên nghĩ đến chuyện chạy trốn, nếu ta phát hiện ra ngươi chạy lần nữa, ta sẽ đến đây ngủ chung với ngươi. Ta nghĩ ngươi cũng không hy vọng như vậy chứ?” Đi tới cửa, vẫn không quên uy hiếp một chút. Hách Liên Dực Mẫn đang muốn xoay người đi ra ngoài, nhưng sắp xoay người đi lại dừng lại đi trở về lại, từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ trung y tơ lụa ném cho Mộ Tĩnh Vân: “Mặc y phục vào!” Nhìn y chỉ trưng ra tấm chăn mỏng lỏng lẽo khoác lên người, ngực và thắt lưng đều lộ ra ngoài, còn có một mảng trắng lớn đến lóa mắt của bắp chân càng làm cho lòng hắn khó chịu – chờ chút nữa gặp khách, dáng vẻ y sam không chỉnh tề như thế này thì còn ra thể thống gì nữa?! Thật là, thật là, ngẫm lại đều không thoải mái!!

Hách Liên Dực Mẫn vừa cằn nhằn vừa đi ra ngoài. Bên này,  Mộ Tĩnh Vân vẫn phản ứng chậm chạp. Hắn vừa rồi trực tiếp ném qua phủ trên đầu và cổ, kéo y phục xuống, liếc thân ảnh cao gầy đang dần dần biến mất kia, hoàn toàn không hiểu nguyên do, đầu óc mơ hồ. Nhưng cúi đầu xuống nhìn bộ dáng của mình bây giờ đích thực là không thể gặp người khác, cho nên chỉ có thể nghe lời mặc quần áo vào, lại dùng ngón tay vuốt sơ tóc một chút, để mình thoạt nhìn không có vẻ chật vật và yếu thế như thế này nữa…

Thiên Nhật Túy Lan… Nếu không phải vì Thiên Nhật Túy Lan… Hừ…

“Giáo chủ…” Mộ Tĩnh Vân đang ngồi ở trên giường nheo mắt trầm tư, Ân Huyền Quắc giống như một trận gió vội vã tiến vào. Công lực đã mất, đã không còn tai thính mắt tinh như trước, Mộ Tĩnh Vân mãi cho đến lúc Ân Huyền Quắc đứng ở trước mặt y rồi, y mới biết giáo chủ của bọn họ đã đến rồi. Nghiêng đầu nhìn về phía sau Ân Huyền Quắc một chút, phát hiện Hách Liên Dực Mẫn không có đi cùng, trong lòng hừ lạnh một tiếng, coi như thức thời, liền ngoan ngoãn gọi Ân Huyền Quắc mặt đã đen thành một mảng một tiếng…

“Ngươi còn coi ta là giáo chủ sao? Lá gan của ngươi cũng không nhỏ!” Ân Huyền Quắc lần đầu thấy Mộ Tĩnh Vân quả thật đã tỉnh, hơn nữa thần sắc cũng không quá mức đáng ngại, trong lòng đúng là cao hứng một chút, nhưng ngay sau đó nghĩ bởi vì y tùy hứng mà thiếu chút nữa tự hại chết bản thân, không khỏi đen mặt, quyết định mình không thể lại nhất thời mềm lòng tiếp tục phóng túng y nữa, tránh cho sau này gặp chuyện rắc rối lớn hơn hối hận cũng không kịp!

Hiểu rõ thời thế mới là trang tuấn kiệt, Mộ Tĩnh Vân như thế nào lại không biết Ân Huyền Quắc có ý tứ gì. Cho nên y ngay cả mắt đều không nháy một tí nào, trực tiếp liền ngụy trang mình thành người bị hại, mà người hại y là người kia nha, dĩ nhiên là việc nhân đức mà Hách Liên Dực Mẫn phải làm: “Đó là bởi vì đứa nhỏ…” Chuyện trọng yếu không cần phải nói quá nhiều, y tin rằng người biết khi nghe tự nhiên sẽ hiểu được, nói nhiều hơn, ngược lại càng làm cho mình bị hiềm nghi là đang thoát tội, với tình huống bây giờ, làm chuyện như vậy hiển nhiên hao sức không thu lại được kết quả gì.

“Ta biết, ta cũng biết hắn đã phong bế nội lực của ngươi, cái gì hắn cũng nói với ta.” Bất ngờ là Ân Huyền Quắc lại không hề giật mình, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, biểu tình cũng rất lãnh tĩnh, xem ra hắn đối với phương pháp này của Hách Liên Dực Mẫn, cũng không hề có ý kiến phản đối…

“Giúp ta giải trừ, ta nhất định không bỏ đi.” Trong bụng Mộ Tĩnh Vân “Xuy” một tiếng, không nghĩ rằng Hách Liên Dực Mân lại có thể hành động nhanh như vậy, chuyện này phải thận trọng nói ra. Kỳ thật cũng không phân biệt được đúng sai, muốn nói căn nguyên là bởi vì Hách Liên Dực Mẫn cho y ăn viên thuốc kia, theo lý thuyết đích thật là Hách Liên Dực Mẫn không đúng, thế nhưng chính y cũng là tài nghệ không bằng người, có thể trách được người khác sao? Hoặc nếu nói nữa thì đúng là đêm đó đã làm (xoxo) với hắn? Cái này người ở bên ngoài nhìn vào, bao nhiêu oan uổng đều bị người ta bỏ qua. Dù sao khi đó là vì phải giúp y giải trừ “Ngọc Lưu Hương” mới xảy ra chuyện. Dĩ nhiên tâm tư của Hách Liên Dực Mẫn cũng không thể nào lấy ra chứng minh được, nhưng tối thiểu ngoài mặt, chuyện tình là như thế, ai cũng không phủ định được.

Lại nói đến chuyện kế tiếp nữa, đại thể thì có thể nói là lỗi của mình y, bất kể nguyên nhân như thế nào, y tự mình rời đi là không đúng, mang theo hài tử bị người đuổi giết cũng là do y chọc phải họa, lần vừa rồi bỏ trốn thì bị người bắt quả tang, hoàn toàn không có cách nào thoái thác trách nhiệm. Nếu nghiêm túc mà nói, Hách Liên Dực Mẫn đích thật là vàng thật không sợ lửa hơn y nhiều. Hơn nữa còn đứa nhỏ,  không nói đến chuyện trước đây giữa hai người đại nhân bọn họ, chỉ cần nói đến nó,  nếu y muốn rời khỏi, trong mắt người khác đều cảm thấy rất không hợp đạo lý.

Huống hồ bây giờ đối mặt với y còn là vị giáo chủ từ nhỏ nhìn y lớn lên, vừa là huynh trưởng của y, vừa là hảo bằng hữu của Hách Liên Dực Mẫn, chuyện này bày ở trước mặt hắn, đoán cũng biết hắn nhất định muốn để cho Hách Liên Dực Mẫn phụ trách với y. Bây giờ Hách Liên Dực Mẫn muốn y ở lại trong Hách Liên gia ở cùng một chỗ với đứa nhỏ, đối với người làm  đại ca như hắn mà nói, đúng là cầu cũng không được. Cho nên vô luận nhìn thế nào đi nữa, y cũng cảm thấy không có khả năng giáo chủ dẫn y về, vậy y cũng chỉ đành không đạt được mục đích cao nhất ban đầu thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối, muốn giáo chủ trước tiên giúp y giải khai nội lực xong rồi hãy nói, quen đắc ý kiêu ngạo, không có võ công trong người, tinh thần thật sự thấy không ổn định lắm, luôn cảm thấy chỗ nào cũng không an toàn, tinh thần căn bản không bình tĩnh lại được…

“Ta không giải được, cũng không muốn giải.” Ân Huyền Quắc nói rõ ràng – võ công mỗi phái khác nhau, đều có một bộ võ học của mình, nếu như là những môn phái khác, hắn còn có thể thử đảo ngược một lần, thế nhưng Hách Liên Dực Mẫn bây giờ là đệ tử chân truyền duy nhất của phái Côn Luân. Ở trong giang hồ, phái Côn Luân đã thuộc về môn phái trong truyền thuyết. Mọi người chỉ biết võ công phái Côn Luân cao thâm, biến hóa khôn thường, thế nhưng trên thực tế, thật sự nhìn thấy, có được mấy người? Nếu không phải nói trong lòng hắn có tính toán muốn ném Tĩnh Vân cho Hách Liên Dực Mẫn quản giáo, cho dù hắn thật sự muốn giải, chỉ sợ là không đủ sức – đây cũng chính là chỗ mà Hách Liên yêu tinh không có gì phải sợ nhất, phỏng chừng trừ bản thân hắn ra, cũng chỉ có mấy vị Côn Luân tam hiệp lão nhân gia mới có thể giải được. Tĩnh Vân rơi vào trong tay hắn, còn có thể chạy đi đâu chứ? Nhưng thật ra so với khi y ở trong Ứng Thiên giáo tiếp tục được nuông chiều, thì làm cho người khác cảm thấy an tâm hơn nhiều!

“…” Không còn lời nào để nói, ngồi tựa vào đầu giường, ánh mắt có chút mất kiên nhẫn quét một vòng – thật ra cũng không được tính là bất ngờ, nghĩ Hách Liên Dực Mẫn kia cũng sẽ không để cho y chết tử tế như vậy, như vậy có thể để cho y một con đường sống không?

“Ngươi nên biết người muốn giết ngươi là ai chứ?” Thấy Mộ Tĩnh Vân không nể tình như vậy, Ân Huyền Quắc ngược lại không phản ứng gì, đã sớm thành thói quen, tự mình ngồi xuống bên giường, dùng mắt quan sát tình hình hỗn loạn trong phòng, cũng muốn biết chuyện gì vừa mới xảy ra…

“Ừ, đều bị ngươi giết?” không để tâm đáp một tiếng, Mộ Tĩnh Vân đã kéo chăn dụi dụi con mắt, lần này nhìn là thật sự buồn ngủ rồi…

“Không, khi ta chạy tới, chỉ có sáu người ở đó, ta và Lệnh Tiễn lúc đầu muốn lưu lại một người sống, thế nhưng cuối cùng sau khi bị chúng ta chế ngự, đã uống thuốc độc tự vẫn.” Biết rõ mà vẫn chạy vào địa bàn của người ta, đám người này thật to gan lớn mật!

“Lệnh Tiễn?” Một cái tên xa lạ.

“Tâm phúc của Hách Liên yêu tinh, lần trước cùng hắn đi cầu ngươi chữa bệnh.”

“Ờ.” Thì ra là hắc y nam tử đánh xe kia, vừa mới nghe tên của hắn còn tưởng là người mới được thu nạp vào Ứng Thiên Giáo.

“Có trách ta không?” Dừng lại một chút, Ân Huyền Quắc đột nhiên hỏi một câu – hắn cũng biết bây giờ võ công của Mộ Tĩnh Vân đã mất hết, bị người khác quản chế cũng không dễ chịu gì, thế nhưng nếu nói y thật có thể cùng với Hách Liên yêu tinh ở chung với nhau, ngược lại cũng không phải là chuyện gì xấu…

“Bỏ đi, là tự ta tính sai.” Mộ Tĩnh Vân mở mắt ra một chút, nhìn xuống đất, suy nghĩ theo lời nói của Ân Huyền Quắc, thời gian từ từ quay về tám tháng trước.

Khi đó là tháng thứ ba y ở lại Hách Liên gia giúp hắn xem bệnh cho biểu muội, vốn chỉ cần chừng mười ngày nữa là y có thể có được Thiên Nhật Túy Lan, sau đó sẽ *nhất đao lưỡng đoạn* (cắt đứt quan hệ) với Hách Liên Dực Mẫn, thế nhưng, đúng vào lúc đó, y mới đột nhiên phát hiện bản thân vậy mà lại đang mang thai.

Viên “Giải Nhụy” kia, mất gần ba năm tâm huyết của y, thật vất vả mới dựa theo phương thuốc ghi lại trong sách cổ để làm ra, không nghĩ tới cuối cùng bị Hách Liên Dực Mẫn phá rối, liền bị chính hắn ép ăn vào. Cái này còn chưa tính, y có bản lĩnh làm viên thứ nhất, thì có bản lĩnh làm viên thứ hai, cho nên tuy rằng thuốc là bị chính y ăn mất, nhưng y cũng không quá để bụng, cùng lắm thì làm lại là được.

Ngay cả hiệu quả của thuốc kia, khi đó y nghĩ cũng không có nam nhân nào sẽ cảm thấy hứng thú đối với loại tướng mạo chỉ có thể coi là thanh tú của mình, hơn nữa cả người y là độc, võ công lại cao, nếu như có người thật sự muốn chạm vào y, là không thể xảy ra, cho nên đối với việc này, y hoàn toàn rất yên tâm.

Nhưng, lại không nghĩ tới chính là, chuyện tuyệt đối sẽ không xảy ra, kết quả vẫn xảy ra, hơn nữa còn xảy ra vấn đề lớn – chuyện xảy ra tối hôm đó, y không muốn hồi tưởng nữa. Y chỉ có thể nói, đêm hôm đó là khởi đầu của toàn bộ ác mộng của y…

… Võ công của y tuy cao, nhưng thể chất y lại chỉ có thể coi như là bình thường thôi, mà dược hiệu của “Giải Nhụy” cũng hết sức bá đạo. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho dù có người ăn phải thuốc này cũng không nhất định có thể như mong muốn có thai, cho nên lại càng không cần phải nói y căn bản cũng không muốn mang thai. Y vốn đang đắc ý, chỉ là ông trời không có mắt: Không phải ai có thể trúng chiêu, y lại trúng chiêu; sau khi trúng chiêu thì cho dù là ai cũng có thể bỏ đi – y lại không bỏ được. Y đã chịu đựng được dược hiệu mãnh liệt của “Giải Nhụy”, trời đánh chính là một chén thuốc phá thai nho nhỏ y lại không chịu nổi!!!



Cho nên mới nói! Hách Liên Dực Mẫn kia, nhất định là sát tinh của y!!! Nhất định là thế!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play