Sau khi điểm qua đã đông đủ, Đồng Ân mở lời nói ra việc sinh ý làm trà của phu phu Đại Viễn gửi gắm. Tất cả đều nương theo lời mà Đồng Vãn Chinh đã chỉ ra từ trước đó. Tập trung vào các điểm khó khăn của sinh ý này.
Quả nhiên vừa nghe xong đã có vài hộ trực tiếp lắc đầu không muốn nhận. Từ Đường cũng lập tức vang tiếng xôn xao bàn tán, cân lên đặt xuống. Kẻ thì cho rằng hai sinh ý kia của Đại Viễn đang phát triển rất mạnh vậy thì trà ý này sẽ có hi vọng. Kẻ lại cho rằng mấy thứ kia dân thường cũng có thể mua, nhưng trà là thứ đắt đỏ, không phải dễ bán. Lỡ mà bỏ tiền vào đó rồi lại không bán đi được thì có mà uống cho bằng chát miệng!
Đồng Ân quay vê phía Đồng Kiêu:
-Đồng Kiêu thúc, hộ của thúc thì sao? Có muốn tham gia vào sinh ý này hay không?
Tất cả mọi người đều dồn hết sự tập trung về phía gia trạch Đồng Kiêu. Đông Kiêu vốn đã không coi Đại Viễn là con. Thời gian trước Tư Uyển lại bị chuyện của hai tiệm sinh ý kia chọc tức đến kêu trời, cơn giận vẫn còn chưa nuốt trôi đâu!
Đồng Kiêu lớn giọng:
-Nó vốn là nhi tử của ta, thủ nghệ làm trà này đáng lý phải hai tay dâng lên cho chúng ta mới phải. Nay lại còn dám đòi bán, thu tới 10 quan tiên, đó là thứ hiếu lễ gì? Ta lại xem hai sinh ý trước của nó là đậu hũ và dầu lạc, nguyên liệu đều là thứ duỗi tay ra là mua được, lại rẻ mạt, lợi tức cứ thế tăng lên mấy lần. Nhưng cái tốt đẹp đó nó lại đem biếu cho người ngoài, còn chúng ta thì quẳng cho việc làm trà vừa nóng vừa khổ. Lá trà lại càng chẳng dễ lấy! Gia trạch các ngươi muốn cho hán tử hàng ngày đều phải leo núi lội suối, muốn nữ nhi nhà mình sao trà đến bỏng tay thì cứ việc! Còn gia trạch ta tuyệt đối không cần!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT