Sau khi rời khỏi kho thời không, đêm hôm ấy Đại Viễn cùng Dư Hòa đều không muốn chợp mắt. Hai người rì rầm to nhỏ, tưởng tượng về đủ viễn cảnh tốt đẹp trong tương lai.
Về những thung lũng bạt ngàn màu lúa chín, những dốc thoải vàng ươm hoa lạc, những ngọn núi với những gốc trà thơm ngon. Tiếng hài tử bi bô học chữ, và thôn dân sẽ không còn ai chịu đói trong ngày giáp hạt nữa.
Đại Viễn hạnh phúc vì thú được phu nhi tài giỏi nhân đức. Dư Hòa lại một mực nói rằng kẻ may mắn hơn là chính cậu, gả được cho phu lang thương yêu cùng chiều chuộng.
Môi lại kề môi, hơi thở sát gần một nụ hôn ngọt lịm giữa đêm hè trở gió sắp đổi mùa. Xúc cảm tuyệt vời này khiến bàn tay Đại Viễn không yên nổi, lướt trên thân thể Dư Hòa:
-Hòa nhi, ca muốn…
-Muộn lắm rồi, làm đến cùng thì không thể, sớm mai còn phải sao trà nữa. Chi bằng ta dùng miệng giúp huynh?
-Vậy... cùng nhau làm? Ta không muốn chỉ mình ta thoải mái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play