Ba ngày sau, Hoa mối nương mượn chiếc xe bò, cùng nhi tử của mình chở đồ đạc cho đám đại hôn đến thẳng nhà Nhạc Tôn. Trong bấy nhiêu năm mai mối, đây cũng là lần hiếm hoi mà ca nhi lại không bước chân ra từ cửa gia trạch của mình.
Nhưng lý do chẳng phải Dư Hòa đã nói rõ ràng ở từ đường thôn Thị Tân rồi hay sao? Chỉ sợ đặt chân về đó được nhưng lại không còn chân mà ra khỏi cửa, nói gì đến gả đi. Đã tệ bạc như thế, kể cả cậu có một đi không trở lại, cũng không ai còn dám chụp lên đâu cậu cái tội bất hiếu nữa cả.
Tuy rằng Hoa Thất chẳng được học hành gì, cũng không biết chữ. Nhưng cái nghề này lại cho bà rõ hơn hết ý tứ lòng người.
Nhiều nhà mặc dù nghèo khổ nhưng thế nào cũng không muốn nhi tử của mình chịu thiệt thòi. Lại có kẻ mang tiếng giàu có, nhưng coi nhi tử của mình không khác gì cọng rơm cọng cỏ. 
Thành thân thứ nào cũng đòi cắt giảm, miễn gả đi được là xong. Tiên sính lễ hồng bao quà cưới gì đều một mực vơ vét vào người, không cho ca nhi nữ tử của mình một đồng xu cắc bạc hồi môn.
Đây Dư Hòa so vế thứ hai còn không bằng! Hoa Thất bà cũng tự nhiên sinh ra chút thương cảm. Vì thế đối với tiền bạc kia cũng tính nhẹ đi, đã vậy đồ mang tới còn đều là thứ tốt.
Vì cổng nhà Nhạc Tôn không đủ rộng để cho xe bò vào. Nên nhi tử của Hoa Thất - Triệu Văn Bội - dừng xe trước cổng, buộc dây thừng xỏ trên mũi bò vào một gốc cây gần đó rồi đỡ Hoa Thất xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play