Tạ Dật Phi muốn đuổi theo, nhưng vì e sợ Đại bàng đuôi đỏ và gấu đen, hắn ta vẫn không dám chọc giận Lâm Thiên Du.

Thèm muốn cực kỳ, Tạ Dật Phi xoay đầu hỏi:

"Đạo diễn, ông cũng đã tới hiện trường, cũng biết tổ Đại bàng đuôi đỏ ở đâu đúng không, tôi cho ông một tỷ, ông nói cho tôi biết, thế nào?"

Hắn đã xem lại toàn bộ buổi livestream của Lâm Thiên Du trong một đêm, cũng biết cảnh Lâm Thiên Du gặp Đại bàng đuôi đỏ lần đầu như thế nào.

Tất nhiên hắn cũng thấy những quả trứng chim chưa nở trong tổ Đại bàng đuôi đỏ, cũng như chỉ duy nhất một con đã nở, trông rất khỏe mạnh, chắc chắn cũng sẽ rất lộng lẫy khi lông vũ mọc đủ.

Tạ Dật Phi gần như lập tức bị thu hút.

Loài chim có tình cảm với chim non, hắn có thể đem trứng về ấp. Dù lười ấp, hắn cũng có thể đtôi theo chim con đã nở.

Chim non luôn thân thiết với con người hơn chim trưởng thành.

Đó là Đại bàng đuôi đỏ, vua của bầu trời.

Hắn tự tay nuôi lớn một con chắc chắn sẽ rất gắn bó với mình, đến lúc đó, hắn có thể cùng Đại bàng đuôi đỏ du lịch khắp thế giới.

Tham vọng trên khuôn mặt Tạ Dật Phi không hề che giấu.

Nghe hắn nói vậy, đạo diễn lập tức đoán được ý định của Tạ Dật Phi.

"Cậu cứ yên tâm đi. Tôi không biết tổ Đại bàng đuôi đỏ ở đâu, nhưng đó là loài động vật hoang dã quý hiếm được bảo vệ trên thế giới, nếu cậu có ý định không đúng, phá hỏng chương trình tôi chuẩn bị cẩn thận, thì nhà họ Tạ cũng không bảo vệ được cậu đâu, tôi nói thật đấy."

Trời ơi, Tạ Dật Phi không lẽ muốn đánh cắp trứng chim sao?

Chắc chắn là vậy rồi! Tôi còn có thể đoán ra ý định của hắn ta nữa là! Đạo diễn hãy bảo vệ Đại bàng đuôi đỏ, đừng để hắn thực hiện được ý đồ xấu xa đó nhé.

Đừng suy diễn xấu về người khác, Tạ Dật Phi vốn rất thích động vật nhỏ, các bạn xem mấy chương trình của anh ấy là biết, anh ấy rất tốt với động vật mà.

Nghe đạo diễn nói vậy, sắc mặt Tạ Dật Phi thoáng cứng đờ, nhưng cân nhắc tới thế lực đứng sau đạo diễn, hắn gượng cười nói:

"Sao lại thế được, tôi chỉ tò mò hỏi thôi mà."

"Lần này cậu vi phạm nội quy rồi đấy, còn lần sau sẽ bị đuổi khỏi chương trình ngay lập tức."

Đạo diễn lắc đầu, mệt mỏi không muốn nói chuyện nữa.

Đội cứu hộ chạy xa như vậy đến cứu hắn, nhưng không nhận được lời cảm ơn nào, thậm chí chỉ một câu mấy chữ “các anh vất vả rồi” cũng không nói, trái lại đôi mắt vẫn dán chặt vào người Lâm Thiên Du, nhìn chăm chú không rời.

Thật sai lầm khi mời người nổi tiếng, đạo diễn thở dài, không để ý đến Tạ Dật Phi nữa, ra hiệu mọi người quay về.

......

Bộ đồ dùng nấu ăn trại là 3 thứ gồm chảo chiên, nồi hầm và một nồi nhỏ hầm canh.

Khi nấu ăn ngoài trời thực ra không cần phân chia rõ ràng như vậy.

Cái nồi nào rảnh thì treo lên bếp là có thể dùng.

Lâm Thiên Du kiểm tra xong đồ dùng không vấn đề gì, đổi lấy hai miếng thịt và một chai nước 800ml với đoàn làm phim.

Cắt dọc con rắn ra, lấy bỏ phần nội tạng, rồi cắt thành những khúc vừa ăn, xiên que tre nướng trên lửa.

Phần thịt nhỏ còn lại không đáng để tìm que xiên, liền rửa sạch rồi ném vào nồi nấu canh.

Thịt rắn rất bổ dưỡng, tuy nhiên phải nấu chín mới ăn được.

Để đảm bảo an toàn, Lâm Thiên Du nướng lửa nhỏ nhiều lần, cả phần cho những con vật lông xù nữa.

Mặc dù biết chúng không sợ những thứ này, nhưng nếu có thể ăn cả sống lẫn chín, cô vẫn muốn chế biến một chút cho chúng.

Miếng thịt rắn chín trước tiên, Lâm Thiên Du tháo que tre, trải lá cây dưới đất:

"Để nguội rồi hãy ăn, cẩn thận bỏng nhé.”

"Két!" Có vẻ Đại bàng đuôi đỏ thích thịt rắn, Lâm Thiên Du thấy hôm nay nó ăn nhiều hơn bình thường.

Gấu đen vốn ham ăn, nếu không vì nóng, nó có thể nuốt chửng ngay một miếng.

Lâm Thiên Du cắt ra một nửa khúc thịt, rửa sạch muối bám trên bề mặt, thái mỏng rồi xào cùng nấm.

Thịt thái mỏng trong chảo xèo xèo, không lâu sau đã có mùi thịt heo chiên, hòa cùng nấm vừa đúng lý tưởng.

Thịt đã được ướp muối trước khi phơi khô, giờ không thêm gia vị nào khác, hòa cùng nấm tạo vị mặn ngọt vừa phải.

Cô không có cơm, nên không nên làm món rau quá mặn.

Lý do không thêm nhiều gia vị là...

Con gấu đã từng ăn thịt rắn chậm rãi lê bước tới, nhìn cô chăm chú.

Thường thì lúc này, Lâm Thiên Du dùng đũa gắp thức ăn, sẽ đưa qua bát của gấu đen, Đại bàng đuôi đỏ trên vai cũng được cho ăn một miếng thịt.

"Mặc dù không làm thành món thịt muối, nhưng thịt muối kiểu này cũng rất ngon." Lâm Thiên Du cố ý gắp lên một miếng, trưng ra trước ống kính để khoe kĩ năng cắt thịt của mình, "Tôi cắt càng ngày càng khéo tay rồi."

Đây là dùng dao phay chứ không phải dao cắt rau đâu nhé.

Trời, đã ăn được món xào rồi, còn kết hợp được thịt và rau.

Cô ấy sống ngoài trời mà ăn uống còn lành mạnh hơn tôi nữa, quái nhỉ!

Tôi đã định nói từ nãy giờ rồi, đống cây cỏ xanh rì đằng kia là cái gì vậy?

"Chắc là... nơi ẩn náu?"

Lâm Thiên Du nhìn cái lều không được bền chắc, khó mà gọi là nhà.

Trong thời gian ngắn, nơi ẩn náu ở căn cứ này đã được dựng lên.

Chỉ là không đều, xây không theo quy củ nhìn hơi lộn xộn.

Nhưng vẫn tốt hơn là ngủ dưới đá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play