Sau Tết Nguyên Tiêu, Hoàng đế ra lệnh cho Tĩnh Vương nhận chức trong kinh thành.
Tĩnh Vương đã ở biên giới Tây Bắc mấy chục năm, ngày còn trẻ đầu gối ông bị trúng tên, cứ đến mùa mưa là lại tái đau. Hoàng đế không thể để người em này của mình phải chịu khổ nữa, Thái hậu cũng lớn tuổi rồi, hai năm gần đây sức khỏe bà không tốt lắm, vậy cho Tĩnh Vương ở lại kinh thành làm tròn chữ hiếu đi.
Nhưng vẫn phải phái người khác đến Tây Bắc thay thế ông.
Hãn Vương mới của tộc Ba Lâm Đốn cũng không phải kẻ chịu ngoan ngoãn ở yên, lúc trước triều đình Đại Thành chấp nhận lời cầu hoà của họ là bởi vì đánh sâu vào vùng trung tâm của Ba Lâm Đốn tốn quá nhiều binh lực, phần thắng cũng không lớn, dưới tình huống đó chỉ có thể tạm ngừng đánh. Biên giới Tây Bắc từ đó trở đi cũng không an ổn, vẫn cần tướng lĩnh tới giữ.
Nhưng người được chọn đến đây phải là những người có máu mặt, hoàng đế lại lo lắng.
Đa số mọi người không muốn đi, Tây Bắc là chốn nghèo nàn, đến đó cũng chẳng có cơ hội giành được công trạng gì lớn. Biên giới thường chỉ có đám du binh Ba Lâm Đốn chặn đường tống tiền, khó mà đề phòng được, nếu trông được thì chỉ bị coi là làm đúng chức trách, còn không trông coi được để xảy ra chuyện gì đó, trên triều đình và bệ hạ sẽ trách tội, đi nước nào cũng không có kết quả đẹp.
Đám võ tướng đùn đẩy chối qua chối lại, họ đương âm thầm khẩn cầu không bị Hoàng đế nhắm trúng thì ngoài dự liệu của mọi người, Ôn Doanh trước giờ ít nói vô cùng lại chủ động đứng ra, đồng ý thay Tĩnh Vương đến Tây Bắc giữ biên.
Cả triều ồ lên.
Hoàng đế ngồi ở chỗ cao nên mọi người không thấy rõ biểu hiện trên mặt ông ta, nhưng ai cũng thấy được ánh mắt của Lăng Kỳ Ngụ tối sầm xuống.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play