Trời vào đông nên không khí dần lạnh lẽo, Lăng Kỳ Yến làm tổ trong Đông cung cả ngày không muốn ra ngoài.
Nhưng lại chẳng được yên tĩnh, ngày nào cũng có quan Đông cung ra ra vào vào, y lại không muốn trốn ở phía sau mãi, thi thoảng sẽ dạo trong chính điện một vòng. Những quan chức kia nhìn thấy y, ban đầu trưng ra bộ mặt như nhìn thấy ma, sau đó gặp nhiều rồi thành quen, không dám nói gì, nhưng trong lòng nghĩ thế nào lại là chuyện khác.
Cũng có mấy tên ngôn quan não thiếu nếp nhăn, không sợ phiền phức mà tố cáo Lăng Kỳ Yến, nói y ngủ trong Đông cung không hợp lễ chế, chỉ còn thiếu bước nói Lăng Kỳ Yến là “nịnh hạnh”, từng câu từng chữ đều quyết liệt khuyên can Ôn Doanh nên cách y xa ra một chút, đừng làm dơ bẩn thanh danh thái tử.
(*) Nịnh hạnh chỉ những người con trai dùng nhan sắc để nịnh nọt, lấy được sự sủng ái của bậc quân vương.
Lăng Kỳ Yến tức không chịu nổi, rõ ràng Ôn Doanh mới là kẻ làm ấm giường cho y, dựa vào đâu mà nói y là thứ nịnh hạnh?
Y cầm tấu chương xem đi xem lại, càng xem càng cáu: “Mấy người này đáng ghét quá, rõ là đang kiếm chuyện để thực hiện mưu riêng, muốn dồn Hoàng Thái tử ngươi vào khuôn khổ. Nếu ngươi nghe lời bọn họ, không chừng sau này ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ ngươi.”
Đừng có nói y là thứ nịnh hạnh, dù có nịnh thật thì sao? Nếu gặp một hoàng đế hà khắc cường quyền có một vài “nịnh hạnh”, e là đám người này còn chả dám đánh rắm nữa ấy chứ, rồi thay nhau giành lấn đi đút lót không chừng. Bây giờ bọn họ bắt nạt Ôn Doanh mới nhậm chức Đông cung Thái tử, lại chẳng có căn cơ gì trong triều, muốn thăm dò giới hạn, dập tắt uy phong của hắn mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT