Sáng sớm hôm sau, Ôn Doanh triệu tập thuộc hạ để nghị sự lần nữa. Chúng tướng vẫn cứ tranh luận không ngớt như cũ.
“Thành Phong Nhật cách phía tây thảo nguyên Mạt Lạc không đến 300 dặm, là thành trì to lớn nhất ngoài đô thành của Ba Lâm Đốn. Ở đô thành có gần 10 vạn quân trông giữ, còn binh mã trong thành Phong Nhật cũng chỉ cỡ 2 vạn. Chúng ta đừng tham công liều lĩnh, bỏ gần tìm xa, vội vã đến đô thành Ba Lâm Đốn làm gì. Chỉ cần tiện tay hạ thành Phong Nhật này trước cũng đủ đả kích tới triều đình Ba Lâm Đốn. Chờ chúng loạn lên, chúng ta tấn công chúng, có gì đáng ngại đâu?”
“Lời này sai rồi, quân ta vừa dẹp tan con đường đến đô thành Ba Lâm Đốn, đương nhiên nên tận dụng mọi thời cơ, thừa thế xông lên thẳng đến đô thành của bọn chúng. Bắt giặc phải bắt vua trước, cần gì phải tốn sức lên chỗ khác, trái lại còn khiến cho triều đình bọn chúng có thời gian chuẩn bị, vô duyên vô cớ làm hỏng mất kế hoạch.”
“Ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá đấy. Quân trông giữ đô thành có 10 vạn người, nếu chúng cố thủ không chịu ra, dù quân ta có mạnh mẽ cỡ nào cũng chẳng đánh được trong vòng nửa năm, một năm đâu, còn phải luôn luôn đề phòng viện quân từ nơi khác tới, có dễ vậy sao? Tận dụng thời cơ nhưng sợ là sẽ chẳng thành công, đến khi ấy lại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, chẳng phải sẽ phiền phức lắm sao? Mặt trận bị kéo dài, tiếp tế hậu phương cũng sẽ khó khăn, chi bằng thay đổi mũi tiến công, hạ thành Phong Nhật trước rồi nói tiếp. Nơi đó cách đô thành của bọn chúng cũng không xa, chiếm được nơi đó, để quân ta làm kho lương cũng được.”
“Cần gì phải thổi phồng người khác làm giảm đi uy phong của mình? Tình thế hiện nay của quân ta đang có lợi, thừa thắng xông lên mới là thượng sách dùng binh. Quân trấn giữ đô thành Ba Lâm Đốn tuy nhiều, nhưng vương công quý tộc trong thành cũng không đồng lòng. Những người kia đã quen an nhàn hưởng thụ rồi, đợi quân ta đánh tới cửa nhà bọn chúng, ta không tin những người kia thật sự có khí phách lấy cái chết để giữ thành. Khả năng lớn là khi ấy chúng không trốn cũng sẽ hàng. Còn cái gọi là viện quân kia lại càng không đáng quan tâm. Triều đình của bọn chúng đã sụp đổ, những bộ lạc phụ thuộc kia không thừa cơ bỏ đá xuống xuống đã là nể tình cũ lắm rồi. Cùng lắm chỉ là quét tuyết trước cửa nhà. Chứ nếu không sao chúng ta đánh cả một đường, chiến sự thuận lợi như thế, lại chưa từng thấy bóng dáng tên viện quân nào?”
“Ngươi nghĩ như đúng rồi thế? Cho rằng bọn chúng sẽ không chống cự? Lỡ đâu chuyện không được như ngươi đoán, đến lúc ấy chiến sự lâm vào cục diện bế tắc, chúng ta phải xử lý thế nào? Chưa biết chừng còn bị phản công.”
“Trên chiến trường vốn cũng có thể dùng lòng người để tính toán. Chứ cứ bảo thủ cẩn trọng quá mức như thế, chắc chắn việc lớn khó thành!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play