Sáng sớm hôm sau.
Ôn Doanh vừa dậy, Trịnh Mộc đã hào hứng chạy đến bẩm báo với hắn, nói là cuối cùng cũng hỏi ra được vị trí chính xác của bộ lạc Lạc Tháp, còn có hai tên tù binh do chịu không nổi nên đã đồng ý dẫn đường cho họ.
“Bộ lạc của bọn chúng có khoảng năm vạn người, trong đó có ba ngàn kỵ binh, có tới gần một vạn nô lệ, mấy năm nay cứ bắt mất con dân từ Đại Thành của chúng ta, giống với tin tức lúc trước chúng ta nhận được.” Trịnh Mộc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể rút gân lột da người Lạc Tháp.
Ôn Doanh nghe xong thì gật đầu, sau đó dặn dò ăn sáng xong thì toàn quân nhổ trại lên núi.
Lăng Kỳ Yến hưng phấn chà lau chuôi bảo kiếm của y, lau xong lại tiện thể muốn giúp Ôn Doanh lau kiếm. Rút kiếm của hắn ra, thấy phía trên còn dính máu tanh chưa khô, y lập tức không vừa lòng: “Nửa đêm hôm qua ngươi lại lén lút đi giết người?”
Ôn Doanh đi tới, lấy kiếm từ trong tay đối phương ra, tự mình cầm da lông lên chà lau sạch sẽ, không cho Lăng Kỳ Yến chạm vào nữa.
Lăng Kỳ Yến truy hỏi hắn đến cùng: “Nói đi, đêm qua ngươi lại giết ai hả? Tù binh tộc Lạc Tháp? Chuyện này còn cần ngươi tự mình ra tay à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT