Tôn Hương Liên nghe thấy tiếng, lập tức đi ra ngoài cửa, nhìn thấy ba đứa nhỏ xách ba cái giỏ tre đầy cá tôm, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Bà biết con sông trên núi có rất nhiều cá tôm, nhưng không nghĩ tới sẽ nhiều tới như vậy.
Tôn Hương Liên cầm lấy cái sọt của Tô Văn Thành cùng Tô Điềm Điềm quay vào trong sân, miệng còn nói nói: “CẩmChâu cái giỏ tre này là của cháu phải không? Cháu xách về đưa cho mẹ cháu đi, nhà bà có giỏ của Điềm Điềm và Văn Thành cũng đủ rồi.”
“Bà Tô, bà cứ cầm lấy cả đi, cháu với mẹ cháu đều không thích ăn cá, cảm thấy hơi tanh, cũng không biết cách làm, cho nên chỉ có thể nhờ bà Tô vất vả một chút vậy.”
Cố Cẩm Châu nói là sự thật, Trần Nhã Vân kỹ thuật có hạn, không biết cách xử lý cá tôm sao cho hết tanh, niên đại hiện tại một số gia vị còn tương đối khan hiếm, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh từng người.
Mà rất rõ ràng Trần Nhã Vân cũng không có bổn sự này.
Tôn Hương Liên biết Trần Nhã Vân là người thành phố, cũng không có nghĩ nhiều, nói: “Nếu như vậy,vậy Cẩm Châu cháu muốn ăn món gì? Bà nấu cho cháu, cháu mang về cho mẹ cháu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT