Tô Điềm Điềm được Tôn Hương Liên ôm vào lòng, vừa lúc ngang tầm mắt với đồ ăn trên bàn, tuy rằng đã ăn không ít, nhưng mùi thức ăn vẫn còn thơm phức khiến Tô Điềm Điềm vô cùng thèm thuồng, Tô Điềm Điềm chỉ vào đồ ăn trên bàn, lại chỉ vào chính mình, tỏ vẻ cô cũng muốn ăn cái này, làm Tôn Hương Liên thấy buồn cười.

“Điềm Điềm, bây giờ cháu còn nhỏ, không thể ăn cái này”

Tô Điềm Điềm liền xụ mặt, vốn đi gương mặt trẻ đã tròn tròn sẵn nay nhìn qua càng thêm tròn vo; đợi đến khi Điềm Điềm mọc răng là có thể ăn,Tô Điềm Điềm bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bỏ, hạ quyết tâm phải mau chóng mọc răng và biết nói chuyện.

Trần Nhã Vân mang theo Cố Cẩm Châu coi như xác định định cư lại ở trong thôn, chỉ là Trần Nhã Vân và Cổ Cẩm Châu đều chưa từng trồng trọt, nhìn các loại nông cụ, rất là đau đầu.

Cẩm Châu, mẹ đi hỏi bác gái ở cách vách một chút xem sao, bọn họ hẳn là biết dùng” 

Trần Nhã Vân liền đi sang Tô gia, nhìn thấy Tôn Hương Liên vừa lúc cũng đang ở trong sàn, nhẹ nhàng thở ra: “Bác gái.Tôn Hương Liên theo thanh âm nhìn sang, phát hiện là Trần Nhã Vân, cười cười nói: “Là con dâu nhà họ Cố đấy à, làm sao vậy?”

Trần Nhã Vân có chút ngượng ngùng nói: “Là thế này, cháu với Cẩm Châu trước nay cũng chưa từng làm việc nhà nông bao giờ, rất nhiều chuyện đều không hiểu, cho nên muốn hỏi một chút bác gái, phải làm như thế nào.

Tôn Hương Liên không chút ngoài ý muốn với chuyện này, lần trước gặp mặt là đủ để nhìn ra được hai mẹ con đều là người thành phố, không biết làm việc nhà nông cũng là bình thường.

“Thế này đi, để bác bảo vợ thằng hai nhà bác sang giúp cháu, vốn dĩ bác định để mấy thằng nhà bác sang giúp, nhưng dù sao nhà cháu không đàn ông ở nhà, đến lúc đó xảy ra tin đồn nhảm nhí thì không hay....” 

Tôn Hương Liên thần sắc có chút khó xử.Trần Nhã Vân hiểu rõ băn khoăn của Tôn Hương Liên, cũng không bất mãn điều gì.

 “Cháu biết bác gái là nghĩ cho cháu, cái khác nữa là cháu muốn nhờ bác gái giúp cháu một chút, bác thấy đó, nhà cháu cũng chỉ có mình cháu là người lớn, ba thằng nhỏ nhiều năm không ở nhà, cháu phải ra ngoài làm việc ngày thường không rảnh trông thằng nhỏ”

“Cẩm Châu cũng mới có năm tuổi, tuy rằng trưởng thành sớm một chút, nhưng rốt cuộc vẫn là đứa trẻ con, không có ai trông nom cháu cũng không yên tâm, nhả bác đông trẻ con, có thể hay không.

Nếu không cần thiết, Trần Nhã Vân cũng sẽ không nói những lời này, bây giờ thực sự không còn cách nào Tôn Thương Liên cũng không có ý kiến gì

Cứ như vậy, Cố Cầm Châu bị đưa tới Tô gia, cùng chơi với Tô Điềm Điềm,Thực ra cũng không phải là đơn độc chơi cùng nhau, Tô Điềm Điềm không thích ở trong phòng, vì vậy Thẩm Xảo Anh đều sẽ đưa Tô Điềm Điềm ra ngoài sân chơi mỗi khi thời tiết tốt.

Tô Điềm Điềm ở trong sân nhìn thấy Cố Cẩm Châu, lại một lần cảm thán diện mạo đẹp trai của Cổ Cẩm Châu, người nhà họ Tô lớn lên cũng không kém, mấy cháu trai tuy tuổi còn nhỏ nhũng cũng nhìn ra được là rất tuấn tiểu, nhưng so sánh với Cổ Cẩm Châu thì không tính là gì.

Khí chất của Cố Cẩm Châu rất nổi bật, hơn nữa Tô Điềm Điềm luôn cảm thấy Cố Cẩm Châu rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết nhau, nhưng Tô Điềm Điềm có thể chắc chắn rằng cô chưa từng thấy Cố Cẩm Châu bao giờ.

Cố Cẩm Châu nhìn Tô Điềm Điềm, cảm khuôn mặt nhỏ phấn hồng, đôi mắt tròn mũi nho nhỏ,môi màu hồng nhạt non mịn, nhìn qua trông cực kỳ đáng yêu.

Trần Nhã Vân dưới sự giúp đỡ của người nhà họ Tô, cũng thành công học xong việc nhà nông, lúc Trần Nhã Vân ra ngoài làm việc, Cố Cẩm Châu sẽ sang bên nhà họ Tô chơi, rất mau chóng thân quen với Tô Điềm Điềm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play