Một tháng trôi qua nhanh chóng, Tôn Hương Liên dần dần quen với việc ban ngày thiếu vắng tiếng nô đùa của bọn nhỏ.
Trong một tháng này, Tôn Hương Liên có dẫn Tô Điềm Điềm lên núi mấy lần, tuy rằng không nhặt được cực phẩm dược liệu giống như nhân sâm, nhưng thu hoạch vẫn không nhỏ.
Không chỉ thu hoạch được không ít dược liệu, còn có một số thứ khác, trên cơ bản đều đượcTưởng Tử Tường bao thầu mua hết.
Việc buôn bán qua lại thường xuyên, cũng giúp cho mối quan hệ giữa Tô Minh Thương và Tưởng Tử Tường càng thêm hòa hợp.
Thậm chí Tô Minh Thương còn mời Tưởng Tử Tường tới nhà ăn cơm, Tưởng Tử Tường do dự một lát, cuối cùng vẫn đồng ý tới chơi.
"Buổi tối hôm đó, Tưởng Tử Tường dẫn theo lễ vật đi tới nhà họ Tô, khi nhìn thấy nhà họ Cố ở bên cạnh, ánh mắt lóe lóe, Tô Minh Thương không chú ý tới điểm khác thường của Tưởng Tử Tường, nhiệt tình giới thiệu nói: “Đây là nhà của tôi.”
“Ở nông thôn, không có biện pháp so với trong thành, Tưởng tiên sinh không cần để ý.” Tô Minh Thương ngượng ngùng gãi đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play