“Mẹ quên rồi sao? Mẹ lo lắng lúc Điềm Điềm ra ngoài chơi, đến khi đói bụng không có gì ăn, cho nên thường xuyên để một ít đồ ăn vặt trong túi áo của Điềm Điềm làm dự phòng, có thể là bị người khác thấy được, cho nên liền......”
Trừ bỏ nguyên nhân này, Tô Minh Thương không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác, trừ bỏ nguyên nhân này còn có thể là bởi vì cái gì?
Tôn Hương Liên cùng Tô Đại Quý cũng không thể nghĩ ra đưược nguyên nhân nào khác, miễn cưỡng tán thành suy đoán của Tô Minh Thương, chỉ là trong lòng Tôn Hương Liên luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như Tô Minh Thương nói như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Tô Minh Thương liền mang theo Tô Điềm Điềm đi huyện thành, lúc Cố Cẩm Châu tỉnh lại sang nhà họ Tô tìm Tô Điềm Điềm, liền biết được Tô Điềm Điềm từ sớm đã đi lên huyện thành rồi, chỉ có thể thất vọng mà về.
“Điềm Điềm không ở nhà?” thấy con trai buồn bã đi về, Trần Nhã Vân hiểu rõ trong lòng, nếu không phải Điềm Điềm không ở nhà, chỉ sợ đứa con trai này là sẽ không trở về liền như vậy.
Đôi khi, Trần Nhã Vân đều cảm thấy con trai mình là người nhà họ Tô, hoặc là con rể đưa tới cửa của nhà họ Tô, ngày ngày đều chạy sang nhà họ Tô.
“Thím tư Tô bảo chú tư Tô dẫn Điềm Điểm đi huyện thành chơi, mẹ, hôm nay vừa lúc rảnh rỗi, hay là con ra ngoài đồng lộng một chút?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play