Tô Văn Kiến tuổi còn nhỏ, chưa từng trải, cho nên không có cách nào miêu tả chuẩn xác ẩn ý trong ánh mắt của Lý Đại Nha.
Tôn Hương Liên nghe xong liền trầm tư suy nghĩ, có thể khẳng định Tô Văn Kiến nói là thật, người trong thôn sau lưng thảo luận về Điềm Điềm như thế nào, Tôn Hương Liên rất rõ ràng, cũng hiểu được có rất nhiều bé gái hâm mộ Điềm Điềm, nhưng cho tới nay đều không có làm ra chuyện gì khác người.
Bởi vậy, cho dù Tôn Hương Liên đã biết, cũng không để bụng, cho nên tới bây giờ nghe thấy Tô Văn Kiến nói như vậy, khiến cho Tôn Hương Liên hiểu ra.
Quan hệ giữa Lý bà tử cùng Tôn Hương Liên luôn không được tốt, một là bởi vì quan hệ thân thiết giữa Lý bà tử và Tiền Chiêu Đệ, mà Tiền Chiêu Đệ và Tôn Hương Liên vẫn luôn không ưa gì nhau, hai nữa là bởi vì Tôn Hương Liên liên tiếp sinh mấy đứa con trai.
Trước kia, lúc Lý bà tử gả tới cũng cùng khoảng thời gian Tôn Hương Liên gả cho Tô Đại Quý, khó tránh khỏi sẽ có người làm so sánh giữa hai người, Lý bà tử bởi vậy vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Khi Tôn Hương Liên cùng Tô Văn Kiến trở về, liền thấy Tô Đại Quý đang ôm Tô Điềm Điềm, Tô Điềm Điềm cười ha hả, thanh âm mềm mềm mại mại.
“Làm gì mà vui như vậy? Hai ông cháu đang chơi cái gì thế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT