Tôn Hương Liên nghĩ:“Không phải ở nhà vẫn còn nhiều trứng sao? Đây cũng là một món mặn, tôi thấy đến lúc đó tôi sẽ làm một chút trứng, cộng với thịt lợn rừng, món ăn mặn liền được rồi.”
Tôn Hương Liên an bài như vậy là hợp tình hợp lý, mọi người đều không có ý kiến, lại không phát hiện Tô Điềm Điềm ở trong lòng ngực của Thẩm Xảo Anh lén lút vươn cái cái đầu nhỏ ra ngoài hóng.
Chẳng lẽ tục lệ nơi này chính là như vậy ?
Món ăn mặn không cần phải quá nhiều?Tô Điềm Điềm trong lúc nhất thời lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, phân vân không biết có nên tiếp tục kiếm thịt cho nhà họ Tô hay không.
Tô Điềm Điềm cũng không phiền não bao lâu, bởi vì thân thể có ý thức buồn ngủ, nhìn thấy Tô Điềm Điềm ngáp một cái, Thẩm Xảo Anh nhanh chóng ôm Tô Điềm Điềm trở về phòng.
Chỉ chớp mắt, chính là ngày trước bữa tiệc mừng Trăm ngày, bác cả nhà họ Tô đã lâu chưa về nay cũng đã trở về, điều này làm cho Tôn Hương Liên và Tô Đại Quý rất vui mừng.
Tuy rằng bác cả có tiền đồ, có thể ở thủ đô công tác, nhưng hàng năm không trở về nhà, lại là con trưởng, luôn khiến Tôn Hương Liên và Tô Đại Quý trong lòng có chút mất mát.
Lần này ngay cả ăn tết cũng chưa có thời gian mà trở về, mặc dù có thể lý giải, nhưng nếu nói không thất vọng thì là giả.Nhà bác cả mua không ít quần áomới và sữa bột cho Tô Điềm Điềm, tuy rằng trong huyện thành có sữa mạch nha dành cho em bé, nhưng muốn mua sữa bột cơ hồ là không có, lần này bác cả mang về, làm mọi người đều mở rộng tầm mắt.
Tô Điềm Điềm cười khúc khích nhìn đống quần áo xinh đẹp rực rỡ muôn màu trước mặt, Thẩm Xảo Anh nhìn thấy Tô Điềm Điềm như vậy, nhịn không được chọc chọc cái mũi nhỏ của Tô Điềm Điềm.
“Con đó”Tô Điềm Điềm nhếch miệng cười toe toét, nở nụ cười vô xỉ với Thẩm Xảo Anh, Thẩm Xảo Anh chỉ cảm thấy trái tim đều tan chảy như ngâm trong hũ mật.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên chạy vào cậu nhóc tầm 3 tuổi, là con trai lớn của Thẩm Xảo Anh tên Tô Văn Thành.
Tô Văn Thành nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của em gái, nhịn không được liền vươn tay xoa xoa tóc em, Tô Điềm Điềm thở phì phì muốn giơ tay ngăn cản, nhưng mới hơn ba tháng, lực cánh tay cũng không lớn.
Tô Điềm Điềm ngăn cản không được, chỉ có thể thông qua việc xoay người làm ra kháng nghị.
Cũng không biết là vì sao, Điềm Điềm thực không thích người khác xoa đầu con bé, cho dù là hai vợ chồng cô, xoa nhẹ cũng sẽ tức giận.
“Điềm Điềm, đừng nóng giận, Văn Thành cũng chỉ là muốn cùng chơi với con mà thôi, không có ý khác.”
Tô Điềm Điềm giận cũng nhanh, mà hết cũng nhanh, , nghe Thẩm Xảo Anh nói vậy, khó xử, cứng nhắc mà xoay người lại, khiến Thẩm Xảo Anh nhịn cười không được.
Tiệc trăm ngày rốt cuộc tới, tuy rằng người trong thôn cảm thấy vì một đứa bé gái mà làm tiệc mừng trăm ngày thì hơi có chút long trọng quá, nhưng điều kiện nhà họ Tô tốt, có thể làm được, hơn nữa mọi người còn có thể được ăn bữa tiệc lớn, bởi vậy cùng lắm cũng chỉ là cảm thán trong lòng mà thôi.
Nhưng có chút người lại không phải như vậy, bên trên Tô Đại Quý còn có một người anh trai là Tô Đại Phú, trước kia tình cảm hai anh em còn tính không tồi, sau lại cha mẹ mất, Tô Đại Phú lấy vợ, quan hai người mới dần dần trở nên cứng đờ.
Vợ của Tô Đại Quý là Tiền thị cảm thấy cậu em chồng này là cái trói buộc, vướng chân vướng tay, bởi vậy vừa gả tới không bao lâu liền viện cớ cha mẹ chồng đều đã mất yêu cầu phân gia, cũng may lúc ấy có thôn trưởng hỗ trợ, Tô Đại Quý còn tính được phân chia nhiều.
Tô Đại Phú người này thành thật yếu đuối, bị Tiền thị nắm ở lòng bàn tay, căn bản không có khả năng sẽ vì Tô Đại Quý đứng ra chủ trì công đạo, sau khi phân gia hai nhà liền không có gì lui tới.
Nói đến cũng kỳ quái, nhà Tô Đại Phú thì sinh liên tiếp là con gái,mà thực ra nhà Tô Đại Quý lại sinh đều là con trai, cái này khiến cho trong lòng Tiền thị thực không cân bằng.
Đặc biệt là hiện tại nhà Tô Đại Quý lại phát đạt như vậy, càng khiến cho Tiền thị vạn phần ghen ghét.