Sau khi xử lý xong con giáp ngọc thạch, Diệp Hoan vội vàng lấy thanh kiếm ngắn sát khí ngút trời tới, khởi động nguyên khí của mình vẽ bùa, phong bế sát khí của kiếm ngắn lại, không cho sát khí tiết ra ngoài, sẽ không gây ra thương tổn cho người khác.
Vốn dĩ khi Diệp Hoan vừa nhìn thấy kiếm ngắn, cô muốn mua nó, quay về loại bỏ sát khí, rồi bán như đồ cổ. Nhưng vừa nãy cô nhìn hình dạng và kích thước của kiếm ngắn, cảm thấy vô cùng thích hợp cho mình dùng, bèn định giữ nó lại, không định bán đi.
Diệp Hoan lãng phí rất nhiều nguyên khí vẽ bùa phong ấn sát khí, sau đó dễ dàng rút kiếm ra, nhìn thấy chân thân của kiếm.
Thanh kiếm ngắn này quả thật là một thanh lợi kiếm cổ, đừng thấy vẻ ngoài của nó đã bị gỉ sét, trông tầm thường. Thực ra sau khi rút ra chính là một thanh bảo kiếm, thân kiếm sáng loáng, có thể soi ra gương mặt của Diệp Hoan. Hơn nữa lưỡi kiếm sắc bén, cắt đá như bùn. Nghĩ tới cắt đá như bùn trong truyền thuyết, Diệp Hoan vội vàng ra khỏi không gian tìm một khúc sắt bỏ, thử xem, thế mà thật sự cắt đứt.
Trước đó, ngay cả người trộm mộ và chủ quầy mập đều không rút vỏ kiếm. Diệp Hoan có thể nhặt được, thuần túy là may mắn.
Có thể may mắn có được bảo kiếm trong truyền thuyết như vậy, Diệp Hoan vô cùng vui sướng, không nhịn được chơi nó rất lâu mới đặt xuống. Cô định lúc gặp phải nguy hiểm mới lấy ra dùng, bình thường dành thời gian dùng để ngắm là được.
Đợi ra khỏi không gian, Diệp Hoan không nhịn được gọi điện thoại cho sư phụ khoe chuyện có được bảo kiếm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT