Tuy Diệp Trường Vinh không quá tin con gái học được bản lĩnh thật sự, nhưng lỡ như có thể tìm được thì sao, ông dẫn người đi tìm thử trước, nếu tìm được, vạn sự đại cát; nếu không tìm được, chỉ có thể chứng tỏ con gái không học được tới nơi tới chốn; tuy Kỷ sư phụ biết chút võ, nhưng bản lĩnh bói toán không ra sao.
Diệp Trường Vinh vội tìm bò giúp người ta, ăn cơm xong không ở nhà lâu, rất nhanh đã đi làm. Ông hỏi tiểu Lý trực ban, nói Trần Đại Dũng và Lưu Ngọc Quốc đi điều tra tình hình mất bò vẫn chưa về, ông liền đạp xe đến thôn mất bò.
Diệp Trường Vinh vừa hay tới cổng thôn gặp được Trần Đại Dũng và Lưu Ngọc Quốc, hai người này điều tra xong nơi mất bò, lại tìm hiểu gia đình mất bò có kết thù oán gì ở trong thôn không, mới làm việc xong, định về nhà ăn miếng cơm rồi quay lại tiếp tục giúp tìm bò.
Diệp Trường Vinh tìm hai người hỏi rõ tình hình điều tra, sau đó nói: “Tôi biết được chút tin tức, nghe nói có người nhìn thấy bò bị một người đàn ông dắt về hướng tây nam, chúng ta đi tìm nhà mất bò, bảo họ tìm thêm vài người, cùng nhau đi tìm thử, tìm được sớm, kết án sớm.”
Trần Đại Dũng ủ rũ nói: “Anh Diệp, anh phải cho em và Ngọc Quốc ăn miếng cơm đã, bây giờ hai bọn em đói tới mức bụng kêu ột ột, đợi lát nữa không có sức đi tìm bò.”
Gia đình mất bò giữ họ lại ăn bữa cơm, nhưng công an không thể tùy tiện nhận gì của dân, hơn nữa người ta mất bò chắc chắn tâm trạng không tốt, Trần Đại Dũng và Lưu Ngọc Quốc ngại mặt dày ăn cơm của người ta.
Diệp Trường Vinh nghe vậy, móc ra bốn cái bánh nướng từ trong túi vải: “Biết chắc chắn các cậu đói, một người hai cái, ăn bánh nướng lót dạ trước, đợi tìm được bò rồi cùng về.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play