Nhiễm Hàn ngại nói tay của sư muội sờ rất thích, cảm thấy giống như là trêu đùa sư muội, anh chỉ nói: “Anh thích nắm tay của sư muội, còn có lúc anh nắm tay em, tim đập bình bịch, có phải không bình thường không?”
Nắm tay một cô gái như hoa như ngọc, không có cảm giác mới gọi là bất thường, vậy không phải là người gỗ sao? Hiển nhiên Nhiễm Hàn không tới mức người gỗ. Nhưng anh thật sự chưa từng gặp người nào khiến tim anh đập nhanh, không biết vì sao lại có cảm giác đó.
Nhiễm Hàn không coi sư muội là người ngoài, trực tiếp nói ra nghi hoặc của anh.
Kết hợp với gương mặt cấm dục nghiêm túc đó của sư huynh, suýt chút chọc Diệp Hoan cười ha ha, cô nhịn cười, biểu hiện ra dáng vẻ rạng rỡ xinh đẹp nói: “Sư huynh, anh rất bình thường. Nếu không có phản ứng thì em mới cảm thấy bất thường.” Như thế cô sẽ cảm thấy mình không có chút mị lực nào, ngay cả sư huynh không biết yêu đương cũng không dụ dỗ được.
Nhiễm Hàn nhìn ra dáng vẻ rất vui của sư muội, nhân cơ hội hỏi lại: “Sư muội, để anh chăm sóc em cả đời, em nguyện ý không?”
Diệp Hoan: “Sư huynh, chi bằng chúng ta bắt đầu từ việc yêu đương đi, khi nào tình cảm đi vào quỹ đạo thì chúng ta có thể kết hôn, khi đó mới ước định một đời.”
“Yêu đương sao? Nhưng anh không biết. Anh nghe sư muội, nếu anh làm không tốt, sư muội có thể chỉ ra, hoặc dạy anh nên làm sao.” Nhiễm Hàn không biết như thế nào là yêu đương, nhưng anh biết đây là bắt đầu của việc hẹn ước cả đời. Nếu anh làm tốt, sau này có thể vĩnh viễn ở bên sư muội. Nghĩ xem sau này có sư muội ở bên, có lẽ cuộc sống càng thú vị hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT