Sau khi đưa ra quyết định, họ định ăn cơm ở nhà bà bà rồi đi. Lục Vân Triết không nỡ để Khương Nhã – người thần trí không toàn vẹn chịu khổ, ông ấy đề nghị: “Ba gọi điện thoại cho bạn, đợi lát nữa nhờ ông ấy phái xe tới đón chúng ta.”
Bởi vì họ đông người, đợi lát nữa chắc chắn không tiện đi xe bus; hơn nữa còn có Khương Nhã hành động không tiện. Cho nên mọi người thống nhất ý kiến, họ đợi ăn cơm xong rồi đi.
Diệp Hoan biết nấu cơm, không thể đứng nhìn bà bà một mình nấu cơm cho họ, thế là cô ra ngoài nấu cơm phụ bà bà, nhân tiện tìm hiểu những năm qua mẹ sống như thế nào.
Bà bà vừa nấu cơm vừa nói chuyện với Diệp Hoan: “Tuy mẹ cháu đầu óc không được tỉnh táo, nhưng rất ngoan, bình thường cũng sẽ không mang tới quá nhiều phiền phức cho bà, khiến bà rất yên lòng. Bình thường hai mẹ con bà không ra ngoài mấy, cho dù nó không biết nói chuyện nhưng có nó bầu bạn với bà, một bà lão như bà cũng không cảm thấy cô đơn.”
Bà bà nghĩ: đợi Thu Vân đi rồi, trong nhà chỉ còn một mình bà ấy, bà ấy sẽ dựa vào hai mẫu ruộng kia mà sống. May mà những năm qua chăm sóc cho Thu Vân để dành được một số tiền, sau này ốm đau bệnh tật gì cũng có tiền mua thuốc khám bệnh; lỡ như mắc bệnh không trị được, vậy một bà lão neo đơn như bà ấy chỉ có thể chờ chết…
Có thể tưởng tượng, đợi Diệp Hoan đón mẹ đi, bà bà sống một mình chỉ sẽ càng cô đơn.
Diệp Hoan thấy bà bà buồn bã, bèn nói ra suy nghĩ của cô: “Bà bà, bà xem đợi cháu đưa mẹ cháu đi, bà cũng chỉ sống một mình, nếu bà tiện thì có thể cùng bọn cháu vào thành phố sống? Như thế cháu vẫn nhờ bà chăm sóc mẹ cháu. Đợi sau này mẹ cháu khỏe lại, gia đình cháu sẽ phụng dưỡng bà. Bình thường chúng cháu sẽ gửi tiền hằng tháng cho bà, bà vào thành phố cũng không cần lo không có tiền tiêu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT