Sau khi hai người về nhà sư huynh, Kỷ Nguyên Trân phụ nhặt rau rửa rau, Diệp Hoan nấu nướng, hai người vừa chia việc hợp tác, vừa nói chuyện thú vị gặp được ở trường mới, rất nhanh đã nấu xong một số món ăn.
Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân múc ra một ít ăn trước, còn cho Chiến Thần một ít thức ăn.
Kỷ Nguyên Trân: “Hoan Hoan, chị hiền huệ như vậy, món gì cũng biết nấu, sau này người đàn ông cưới được chị có phúc lắm.”
Cô ấy nói Diệp Hoan món gì cũng biết nấu, chẳng qua là một số món ăn gia đình mà thôi. Những năm đi học bên ngoài, tay nghề nấu nướng của Diệp Hoan cũng được tôi luyện ra, nhưng chưa từng học kỹ lưỡng, chỉ là nấu những món ăn gia đình, mùi vị khá ngon.
Đương nhiên Diệp Hoan như vậy đã hơn Kỷ Nguyên Trân rất nhiều. Bởi vì Kỷ Nguyên Trân chỉ biết ăn, không biết nấu ăn. Nhà cô ấy có bảo mẫu, vốn không cần cô ấy nấu ăn. Lâm Nghi Song cũng không muốn cho con gái học bếp núc, cả ngày ở nhà bếp nghiên cứu đồ ăn. Bà ấy hi vọng bồi dưỡng một số sở thích cao nhã của con gái hơn, sau này con gái có thể sống tự tại thoải mái hơn, chứ không phải cả ngày quanh quẩn với củi gạo dầu muối giấm trà.
Diệp Hoan cười nói: “Vậy sau này người đàn ông cưới được em xui xẻo rồi, còn phải nấu cơm hầu hạ em cả ngày.”
Kỷ Nguyên Trân không hề thấy buồn: “Ha ha, em đợi người ta hầu hạ như vậy mới có phúc.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play