16
Thư Dư đã chế+, tôi cảm thấy chẳng còn gì đáng sợ nữa.
Sau khi trở về, tôi dùng mật mã mở thư phòng của Phó Khinh Chu.
Tìm kiếm nửa ngày, tôi vẫn không tra ra tung tích của USB như lời Đường Xán mô tả, càng chẳng biết thêm chút thông tin hữu ích nào.
Nhưng ngẫm lại, Phó Khinh Chu có thể cho tôi mật mã dễ dàng như vậy, nhất định là đã chuẩn bị từ trước, sao có thể để lại chút tin tức hữu dụng nào?
Buổi tối ngày thứ năm sau khi Phó Khinh Chu rời đi, tôi bị tiếng súng ngoài biệt thự đánh thức.
Thật ra mấy hôm nay tôi vẫn ngủ không an ổn, bởi vì hắn đã dặn từ trước, nên cho dù khi ngủ tôi cũng phải duy trì cảnh giác.
Vì vậy, khi tiếng súng vừa vang lên, tôi lập tức lật chăn xuống giường, không kịp xỏ dép đã chạy thẳng ra ngoài.
Nhưng tôi vẫn là chậm. Chưa kịp mở cửa thư phòng, tôi đã bị người ta đánh cho hôn mê bất tỉnh.
Tới khi tỉnh lại, tôi phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường inox, chân tay bị trói, toàn thân bải hoải rã rời.
Tôi nghiêng đầu nhìn quanh, cảm giác nơi này bài trí phá giống với bệnh phòng, ngoài những dụng cụ chuyên biệt còn có cả những loại máy móc đo lường mà tôi không biết gọi tên.
Tôi thấy xung quanh tôi có mấy người mặc áo blouse trắng đang nói chuyện với nhau. Một người trong số đó thấy tôi tỉnh lại, liếc nhìn tôi một cái rồi hỏi những người còn lại, “Bao lâu nữa thì bắt đầu?”
Một người giơ tay xem đồng hồ, “Ban nãy nói trong vòng ba giờ sẽ đưa đến đây, có lẽ phải chờ khoảng hai mươi phút nữa.”
“Các người là ai? Các người muốn làm gì?” Bởi vì tay chân đều bị cố định, tôi chỉ có thể dùng miệng để thể hiện sự phản kháng của mình.
Nhưng cho dù tôi kêu gào thế nào, không có ai quan tâm đến tôi.
Sau khi tôi quát thét vài phút, một người đàn ông khoác áo choàng đen tiến vào phòng.
Hắn đi đến bên giường chụp lại ảnh của tôi, sau đó nói vào điện thoại, “Phó Khinh Chu, tôi đã cho cậu thời gian, nếu cậu không tìm được trái tim thích hợp với con gái của tôi, vậy chỉ có thể là cô ta.”
“Bốn năm trước cậu dùng cô gái kia đổi lấy địa vị hôm nay, còn hôm nay là tôi tự thân tìm được, như vậy cũng không coi là giao dịch.”
Hắn vừa nói xong, chuông điện thoại liền vang lên.
Tôi nghe thấy thanh âm của Phó Khinh Chu vọng ra từ trong điện thoại, “Phó Thành, nếu anh dám chạm vào cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
“A, khẩu khí không nhỏ.” Người đàn ông trước mặt tôi ngạo mạn cười hai tiếng, “Xem ra đúng là cậu đã rơi vào bể tình với cô gái này.”
“Phó Thành!”
Tôi đã từng thấy Phó Khinh Chu tức giận đến nghiến răng, nhưng hình như nam nhân này không hề bận tâm đến điều ấy.
“Cho tôi thêm một tuần, tôi nhất định sẽ tìm được trái tim phù hợp với cô ta.” Thanh âm của Phó Khinh Chu lại vang lên.
“Nó đã không chờ được.” Nam nhân nói xong, giơ tay ra hiệu cho hai bác sĩ tiến lên.
Tôi bị bịt kín miệng không thể nói chuyện, chỉ có thể ô a cầu xin bọn họ thả tôi ra.
“Có điều, tôi cũng có thể cho cậu một cơ hội… Chỉ cần bây giờ cậu từ bỏ đám hàng hóa kia mà đến đây, tôi sẽ cho cậu thêm thời gian một tuần. Hai mươi phút, tôi chỉ chờ cậu hai mươi phút, nếu cậu không tới, trái tim của cô ta sẽ bị lấy đi, đưa đến cơ thể của con gái tôi.” Hắn cuồng vọng cười lớn, sau đó trực tiếp tắt điện thoại.
Phó Khinh Chu sẽ không vì tôi mà từ bỏ cuộc giao dịch ngày hôm nay.
Nghe nói, vì cuộc giao dịch này, hắn đã chuẩn bị trong suốt hơn nửa năm.
Lại nghe nói, Phó Thành là anh trai của Phó Khinh Chu, trước đây tình cảm của hai người họ rất tốt, không biết sau này vì lý do gì mà trở mặt với nhau.
Sau đó… Phó Khinh Chu dựa vào bản lĩnh của mình mà nắm giữ toàn cục, còn anh trai của hắn, đã sớm rửa tay chậu vàng.
Thật sự rửa tay chậu vàng hay lựa chọn con đường khác, hai dị bản này đến bây giờ vẫn còn gây ra nhiều tranh cãi.
Nhưng dựa vào những câu chuyện trước đây tôi được nghe, cùng với cuộc đối thoại vừa rồi, tôi có thể mường tượng ra đại khái câu chuyện của hai người họ.
Vốn dĩ Phó Thành và Phó Khinh Chu cùng nhau kinh doanh, nhưng vì có chuyện xảy ra nên hai bọn họ xích mích với nhau, mà cô con gái được Phó Thành yêu thương sinh bệnh, cần tìm được trái tim phù hợp, nhưng bởi vì mang nhóm máu tương đối hiếm nên khó có thể tìm được khí quan phù hợp.
Mà tôi và chị gái, đều có cùng nhóm máu với cô ta.
Bọn họ không ngừng lừa gạt các thiếu nữ tới, không chỉ bởi vì công việc, mà còn để tìm trái tim thích hợp cho tình nhân của Phó Thành.
Năm đó chị tôi bị lừa vào nơi này, sau khi biết nhóm máu của chị, bọn họ đã muốn lấy trái tim của chị ấy.
Nhưng Phó Khinh Chu đã nhanh hơn một bước, hắn thu chị tôi về bên người, cuối cùng lại lợi dụng chị ấy để giao dịch, đổi lấy địa vị ngày hôm nay.
Mà khi tôi tiến vào Tinh Tham, hắn lưu ý tôi chủ yếu là bởi vì nhóm máu của tôi phù hợp với nhóm máu của cô gái kia.
Với hắn mà nói, tôi và chị gái đều chỉ là những công cụ để hắn có thể lợi dụng.
Đã là công cụ, sao hắn có thể vì tôi mà buông tha cho giao dịch ngày hôm nay đây?
17
Thấy tôi không hô hoán nữa, Phó Thành để người buông miệng tôi ra.
Hắn đi đến bên cạnh tôi, cong môi hỏi, “Cô đoán, Phó Khinh Chu có thể vì cô mà từ bỏ đống hàng hóa kia không?”
“Không.”
Hắn là thương nhân, sẽ không vì tôi mà từ bỏ lợi nhuận của mình.
“Trái tim của chị tôi là anh lấy đúng không?” Tôi căm giận trừng mắt nhìn hắn.
“Chị gái cô?” Hắn nghĩ ngợi một chút, “Cô gái bốn năm trước là chị gái của cô? Hóa ra các người là chị em ruột, bảo sao nhóm máu giống nhau.”
Tôi và chị gái đều là một trong những người ít ỏi mang máu có Rh.
“Ha ha ha, đúng là không ngờ, cả hai chị em cô đều tới đây.” Phó Thành cười kiêu ngạo.
“Nếu các người đã lấy đi trái tim của chị ấy, vì sao cô gái kia còn cần trái tim?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Nào ngờ tôi vừa dứt lời, hắn đột nhiên giận dữ quát, “ F*ck, chuyện này đều TMD tại Phó Khinh Chu! Nếu không phải vì hắn, sức khỏe của nó đã sớm tốt lên rồi!”
Hóa ra bốn năm trước, Phó Thành và Phó Khinh Chu đã thỏa thuận, dùng trái tim của chị gái tôi để đổi một hợp đồng kinh doanh lớn. Phó Thành nhường cơ hội giao dịch cho Phó Khinh Chu, nhưng khi bọn họ tìm được chị gái của tôi, chị ấy đã sớm qua đời.
Trái tim đã tử vong sao có thể sử dụng được nữa?
Mà cũng chính ngày hôm đó, Phó Khinh Chu đã thiết kế một cái bẫy, khiến cho cảnh sát tra được Phó Thành, suýt chút nữa bị vây quét thân bại danh liệt.
Nghe đến đây, nỗi oán hận tôi dành cho Phó Khinh Chu lại càng thêm thâm sâu.
Phó Khinh Chu, hắn thậm chí tàn độc hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi!
“Hắn sẽ không tới.” Tôi nhắm hai mắt lại, nói thêm, “Với hắn mà nói, chúng tôi đều chỉ là những món hàng mà thôi.”
“Chị gái cô thì đúng, nhưng cô lại chưa chắc.” Hắn khoanh tay trước ngực nhìn tôi, “Nếu cô chỉ là một món hàng, sao hắn phải giải quyết Cố Tử Dịch, đắc tội với những người phía trên?”
Quả nhiên là hắn giế+ Cố Tử Dịch!
Nhưng điều này cũng không chứng minh được chuyện gì.
“Chờ xem.” Sau khi nói xong những lời này, Phó Thành nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Tôi cảm thấy thật mệt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Phó Khinh Chu có tới cứu tôi hay không cũng không sao cả, tôi chỉ mong hành động của Đường Xán bọn họ sẽ thành công.
So với việc hắn cứu tôi, tôi càng hy vọng hắn bị đưa ra trước pháp luật.
Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Tôi hơi hé mắt, nhìn thấy có người cúi xuống nói nhỏ bên tai Phó Thành.
“Cái gì?!” Sau khi nghe xong, Phó Thành lập tức đứng dậy đẩy cửa bước ra ngoài.
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hình như bên ngoài có tiếng súng.
Không có khả năng là Phó Khinh Chu, hắn sẽ không tới.
Một lúc lâu sau, có người đạp cửa bước vào, vẫn là Phó Thành, đi theo hắn còn có hai người nữa. Hắn giận dữ quát hai người phía sau, “Các người lập tức lấy tim của cô ta ra! Hiện tại, lấy ngay lập tức!”
“Nhanh lên, trực tiếp lấy!”
Hình như hắn rất gấp, thậm chí còn đoạt lấy dao giải phẫu của một người.
“Anh Thành, anh không thể làm như vậy, trái tim sẽ bị hỏng.”
“Vậy cậu nhanh lên cho tôi, Nha Nha sắp không ổn rồi… Nhanh lên, càng nhanh càng tốt!”
“Vâng, anh Thành!”
Hai người đó cầm dao giải phẫu tiến đến cạnh giường tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, thân thể bắt đầu run rẩy.
Tôi không sợ chế+, nhưng lại sợ đau…
Hơn nữa, tôi sợ khi tôi chế+ đi rồi, những người xấu xa đó vẫn còn tự do ngoài vòng pháp luật…
Không, tôi không thể chế+ được…
Ngay khi bọn họ tới gần tôi, bản năng cầu sinh trỗi dậy khiến tôi kịch liệt giãy dụa. Nhưng vô ích, tay chân tôi đều bị trói chặt, thậm chí ngay cả nhúc nhích tôi cũng làm không nổi.
“Đừng…”
Tôi vừa dứt lời, chợt thấy hai người vốn nên dùng dao giải phẫu lấy xuống trái tim tôi đột nhiên xoay người đâm về phía Phó Thành.
Rốt cuộc tôi đã thấy rõ một người trong bọn họ.
Đường Xán.
Là Đường Xán!
“F*ck! Dám ám toán ông đây!” Phó Thành rút súng ra chĩa về phía họ, nhưng đã bị Đường Xán nhanh tay chế phục.
“Mau cứu Hạ tiểu thư!” Đường Xán nói với người mặc áo blouse trắng còn lại nói.
Tôi nhanh chóng được thả ra.
Đường Xán quan tâm hỏi tôi có sao không, tôi lắc đầu thay cho câu trả lời.
Cô ấy gật đầu, sau đó trói Phó Thành đẩy sang một bên, nói với người đã cởi trói cho tôi, “Cậu bảo vệ Hạ tiểu thư.”
“Được.”
Bên ngoài, tiếng súng đạn vang lên khắp nơi.
Trước khi Đường Xán bước ra ngoài, tôi vội hỏi, “Hôm nay, các người nhất định sẽ thành công đúng không?”
Cô ấy quay đầu lại, cho tôi một ánh mắt kiên định, “Nhất định.”
Tôi tin cô ấy, nhất định có thể.
-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT