Cực Quang Không Đến

Chương 4


4 tuần


13

Sau khi trở về biệt thự, Phó Khinh Chu đã chờ tôi sẵn.

Hắn hấp bánh trôi hoa quế mà tôi rất thích ăn, kiên nhẫn đút cho tôi từng viên một, không quên hỏi hôm nay tôi đã đi đâu, có vui không.

Dưới từng câu hỏi làm như quan tâm của hắn, tôi rất muốn hỏi ngược lại, “Tôi đi đâu, không phải anh đều biết rõ sao?”

Nhưng tôi nhịn xuống.

Đúng như Đường Xán đã nói, việc tôi nên làm là giành được sự tin tưởng của Phó Khinh Chu, lấy chiếc USB quan trọng kia hoặc thuận lợi ra ngoài báo tin, chứ không phải vì chút cảm xúc nhất thời khiến cho hắn không vui.

“Hôm nay tôi đến công viên trò chơi, thẩm mỹ viện, cuối cùng đến cả khách sạn suối nước nóng.” Tôi ngoan ngoãn báo lại lịch trình cả ngày cho hắn nghe.

Thấy hắn cau mày, tôi hỏi, “Anh có chuyện gì không vui sao?”

“Không.” Hắn lập tức phủ nhận, sau đó vươn tay hơi niết cằm tôi, “Vi Lương, em sẽ rời khỏi tôi sao?”

Bình thường hắn vẫn gọi đầy đủ họ tên của tôi, hiếm khi gọi hai tiếng “Vi Lương” thân mật như vậy.

Nếu nói không, như vậy là trái với lương tâm.

Nhưng tôi vẫn lấy lòng mà cho hắn một câu trả lời phủ định.

“Tôi chưa tốt nghiệp đại học, chưa từng đi làm, rời khỏi anh rồi tôi muốn ăn no cơm cũng là một vấn đề lớn, vì sao lại phải đi?” Tôi nâng mắt nhìn hắn, nghiêm túc hỏi lại.

“A.” Hắn cong môi cười nhợt nhạt, đôi mày cau chặt thoáng giãn ra một chút.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn gần sát ngay trước mặt, căm hận trong lòng tôi càng thêm sâu đậm.

“Tôi sẽ không rời khỏi anh, trừ phi anh không cần tôi nữa.” Tôi vươn tay ôm lấy hắn, ôm rất chặt.

Hắn dường như rất hưởng thụ lời nói và hành động của tôi, trực tiếp bế tôi lên trên lầu.

Mấy ngày nay hắn vẫn không làm khó tôi, đôi khi tôi có thể cảm nhận được cơ thể căng cứng của hắn, nhưng hắn đều chịu đựng mà không chạm vào tôi.

Tôi không biết, có phải địa vị của bản thân trong lòng hắn đã dần trở nên khác biệt hay không.

Nhưng những điều này hoàn toàn không thay đổi được nỗi căm hận mà tôi dành cho hắn.

“Kỹ thuật của tôi hay Diệp Noãn Noãn tốt hơn?” Ngay thời khắc động tình, tôi cười hỏi hắn.

“Đương nhiên là em.” Hắn cũng không lảng tránh, thẳng thắn trả lời.

“Miệng đàn ông chỉ giỏi gạt người.” Tôi cười chế giễu một câu.

Hắn cúi đầu chặn lại miệng tôi, sau đó nhẹ nhàng cắn vành tai mẫn cảm của tôi, “Tôi không gạt em.” Hắn gằn từng chữ, “Trong những người phụ nữ từng ở bên tôi, chỉ có em là khiến người ta muốn ngừng cũng không thể.”

“Mà Diệp Noãn Noãn, tôi chưa bao giờ chạm vào cô ấy.”

Hắn nói, hắn chưa từng chạm vào chị gái tôi.

Sao tôi có thể tin tưởng được.

Tất cả mọi người đều nói, chị ấy từng ở bên hắn một năm.

Suốt một năm, hắn có thể không chạm vào chị ấy sao?

Tôi không tin.

Hôm sau khi tôi tỉnh lại, Phó Khinh Chu đã ra ngoài. Trước khi đi hắn còn để lại tin nhắn nói cho tôi hai ngày nay hắn tương đối vội, bảo tôi ngoan ngoãn ở nhà chờ hắn về.

Tôi còn nghĩ tới chưa đến đêm khuya hắn sẽ không trở lại, nào ngờ tới giờ ăn cơm chiều, hắn đã xuất hiện trước cửa.

“Tôi không biết anh sẽ trở về, để tôi đi làm thêm đồ ăn.” Tôi nhìn bữa cơm chỉ có một phần của mình.

“Không sao, tôi không đói.” Hắn ôm tôi ngồi lên đùi hắn, “Xem em ăn cơm là được rồi.”

Bàn tay hắn tự do hành sự trên cơ thể tôi, khuôn mặt tôi lập tức trở nên nóng bừng.

“Em cứ ăn đi.” Hắn thật sự không định ăn cơm, mà chính là ăn tôi.

Tôi không tức giận, sau khi mặc lại quần áo liền tiếp tục quay lại mâm cơm.

“Nguội rồi, để tôi đi hâm lại.” Hắn nói, bưng đồ ăn vào trong bếp.

Tôi không ngăn cản, để mặc cho hắn đi.

Điện thoại hắn đặt trên bàn, đột nhiên màn hình sáng lên.

Đầu tiên là có cuộc gọi đến, sau đó là tin nhắn tới.

Tôi hiếu kỳ ghé mắt, bởi vì không mở điện thoại nên căn bản không thấy tin tức gì.

Điện thoại của hắn nhất định có thông tin…

Tôi cầm điện thoại lên, thử hai lần vẫn không thể mở khóa.

Mật khẩu của hắn sau có thể bị đoán trúng dễ dàng như vậy.

Tôi đành bỏ cuộc.

Ngay sau đó, hắn bưng đồ ăn trở lại, tôi liền xới cho hắn một bát cơm, “Anh cũng ăn đi.”

“Ừm.” Hai ngày nay, hắn cực kỳ kiên nhẫn với tôi.

Cho nên hôm sau, khi tôi nói muốn đi dạo phố mua đồ, hắn lập tức gật đầu, “Được.”

Tôi đã nghĩ hắn sẽ bảo Đường Xán đi cùng tôi, nào ngờ hắn nói tiếp, “Hôm nay em ở nhà, ngày mai tôi có thời gian rảnh, sẽ đi với em.”

Đi cùng hắn, đương nhiên tôi sẽ không có cơ hội đi chuyển lời như Đường Xán đã nói.

Nhưng tôi cũng không thể từ chối, đành làm ra vẻ mặt vui vẻ trả lời, “Vậy tốt quá. Lâu rồi anh không ra ngoài với tôi, tôi muốn đến trung tâm thương mại, đi xem phim, đến siêu thị mua đồ ăn vặt nữa.”

“Em muốn làm gì, tôi đều dẫn em đi.” Hắn cúi đầu hôn tôi, nhẹ giọng nói, “Ngày mai tôi ở bên em, ngày kia đi công tác. Kết thúc thời gian bận rộn này sẽ đến hạ chí, tôi đưa em đi ngắm cực quang.”

Tôi gật đầu, “Được.”

Hạ chí là khoảng thời gian tốt nhất để ngắm cực quang.

Tôi thật sự muốn đi ngắm cực quang, nhưng đó là ước hẹn với chị gái, tôi chỉ muốn đi cùng chị ấy.

Nhìn gương mặt nghiêm túc gần trong gang tấc, tôi lặng lẽ ước nguyện trong lòng: Phó Khinh Chu, cầu cho anh vĩnh viễn không có cơ hội cùng tôi ngắm cực quang.

Giao dịch của hắn sẽ tiến hành sau năm ngày, mà hành động của cảnh sát cũng sắp triển khai.

Cho nên, tôi không hy vọng hắn còn có thể trở về cùng tôi đi ngắm cực quang.

14

Mỗi lần ra ngoài, tôi đều cảm thấy được bản thân mình và Phó Khinh Chu chỉ là người bình thường, có mối quan hệ người yêu bình thường.

Chỉ có lừa mình dối người như vậy tôi mới có thể buông bỏ khúc mắc trong lòng, coi hắn trở thành nửa kia lý tưởng của tôi, làm nũng với hắn, muốn hắn cùng tôi làm những việc mà các cặp đôi thường làm.

Muốn hắn cùng tôi chơi tàu lượn, nép trong ngực hắn kêu lớn, ở thời điểm chơi vòng quay khổng lồ đến vị trí cao nhất sẽ hôn hắn, khi xem phim sẽ dựa vào vai hắn, ăn bắp rang bơ mà hắn đút cho tôi, muốn hắn mua cho tôi kẹo hình con thỏ, khi dụ hắn chuẩn bị ăn một ngụm liền trực tiếp ăn trước, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn rồi cười đến rơi nước mắt…

Nhìn hắn chăm chú bóc hạt dẻ cho tôi, tôi đột nhiên nghĩ đến: Nếu hắn là người bình thường thì thật tốt.

Nếu hắn không phải Phó Khinh Chu, kết cục của chúng tôi sẽ hoàn mỹ biết bao.

Nếu…

Nếu hắn không hại chế+ chị gái, hẳn đời này tôi không còn nuối tiếc nữa.

Nhưng nếu không có những chuyện đó, sao tôi có thể gặp được hắn.

Tuy tôi không có được gia đình hạnh phúc, nhưng bù lại tôi có một chị gái luôn yêu thương tôi.

Mẹ tôi chế+ khi sinh tôi, vì thương nhớ bà, cha tôi đặt tên tôi theo họ mẹ.

Trước khi cha qua đời, thật ra cuộc sống của tôi và chị gái rất tốt. Nhưng khi tôi còn chưa học hết tiểu học, cha đã bỏ chúng tôi đi mất.

Từ đó, chị gái không đi học nữa, ra ngoài tìm việc kiếm tiền.

Chị ấy khổ sở tiết kiệm tiền bạc, toàn bộ số tiền đó đều dùng cho tôi.

Nhớ ngày tôi kết thúc chương trình tiểu học, MP3 bắt đầu lưu hành, chị ấy liền mua tặng tôi một chiếc nói là quà tôi tốt nghiệp. Khi tôi học trung học cơ sở, khi mọi người mới chỉ mong đến MP3 MP4, chị ấy đã mua cho tôi một chiếc điện thoại, đó cũng là thời điểm điện thoại di động mới xuất hiện trong thị trường, khiến cho tất cả các bạn của tôi đều cực kỳ ngưỡng mộ.

Khi tôi học đến trung học cơ sở, điện thoại cảm ứng được mở bán, cho dù chị gái vẫn còn dùng điện thoại Nokia cũ kỹ mấy năm trời, nhưng cũng không tiếc mua cho tôi một chiếc điện thoại cảm ứng.

Chị ấy nói có thể dùng nó để truy cập internet tra cứu thông tin, trau dồi thêm kiến thức.

Nếu không phải vì chị ấy gặp chuyện không may…

Nhất định hiện tại chị ấy có thể thấy tôi thi đỗ đại học kinh tế như ý nguyện, chờ tôi tốt nghiệp, chờ tôi kiếm được tháng lương đầu tiên, tôi sẽ mua tặng chị ấy bộ váy mà chị thích, hoặc mỹ phẩm, hoặc trang sức tinh xảo xinh đẹp…

Chị ấy rất xinh đẹp, nhưng lại không thường trang điểm.

Tôi biết, vì chị ấy đã dành tất cả tiền cho tôi.

Nếu không phải chị ấy gặp chuyện không may…

Nhất định chị ấy sẽ tìm được một người, có thể không quá xuất chúng thần thông, nhưng toàn tâm toàn ý yêu thương chị ấy. Sau khi tôi tốt nghiệp, chị ấy cũng có gia đình nhỏ ấm áp của riêng mình.

Tôi từng nghĩ, ngày chị ấy kết hôn, tôi nhất định sẽ không kiềm được nước mắt, sau đó chị ấy sẽ dịu dàng lau chúng giúp tôi, nhẹ nhàng an ủi, “Sao lại khóc? Có phải chị sẽ rời xa em đâu, chúng ta vẫn là chị em gái yêu thương nhau nhất.”

Sau đó, tôi sẽ ngậm nước mắt mỉm cười với chị ấy, “Em mặc kệ, cho dù chị kết hôn rồi, em vẫn muốn ở với chị.”



Nhưng, bởi vì người đàn ông đang ở trước mặt tôi đây, những điều ấy chỉ còn là giấc mộng sớm lụi tàn, mà tôi và chị gái từ lâu đã âm dương cách biệt.

“Có lạnh không?” Phó Khinh Chu nắm tay tôi.

Tôi né tránh theo bản năng, “Không. Chúng ta về thôi, tôi mệt rồi.”

Tôi và hắn cùng ngồi xe trở về Quan Lan Uyển.

Sau khi về tới nơi, tôi chuẩn bị lên lầu tắm rửa, Phó Khinh Chu liền giữ tôi lại kéo tôi ra ngoài, “Đi cùng tôi một chút.”

Hắn đưa tôi đến thư phòng mà trước đây đã hạ lệnh không cho tôi đặt chân tới.

Đó là một thư phòng bình thường như tất cả những thư phòng khác, sắc điệu cùng bài trí đều mang theo hơi thở lãnh đạm lạnh lùng của căn biệt thự, tường sơn trắng, sàn gỗ màu nâu, kệ sách màu đen, đơn giản, nhưng cũng đơn điệu.

Thứ duy nhất không đơn giản chính là chiếc tủ sắt được đặt giữa hai giá sách.

Tủ sắt rất lớn, thậm chí cao gần bằng tôi.

Hắn đưa tôi tới đây, sau đó đặt tay tôi lên nắm vặn màu đen bên trên tủ sắt, nói, “Nếu sau này có gặp chuyện gì nguy hiểm, hãy vào đây, xoay nắm vặn.”

Hắn nắm tay tôi, nhẹ nhàng xoay nắm vặn.

Tiếng ầm ầm như muốn rung chuyển cả căn phòng vang lên.

Giá sách bên trái bắt đầu dịch chuyển, cuối cùng để lộ ra một không gian bí mật.

Trong không gian bí mật này cũng có tủ sách, có một chiếc sofa đã sờn cũ, còn có vài chiếc kệ bị khóa kín.

Hắn dẫn tôi vào, từ tầng thứ ba của giá sách bí mật lấy ra một cuốn sách, mà lúc này tôi mới biết đằng sau gáy cuốn sách ấy có một chìa khóa nhỏ. Hắn chỉ tay vào chiếc đồng hồ trên tường, nói, “Phía sau đồng hồ có một ổ khóa, dùng chìa khóa này mở ổ khóa đó ra, sẽ xuất hiện một cánh cửa dẫn ra bên ngoài.”

“Cánh cửa đó sẽ dẫn đến đâu?” Tôi hỏi.

Hắn trả lời đơn giản, “Đến nơi an toàn.”

“Ồ.” Nghe hắn nói vậy, tôi cũng không hỏi thêm nữa.

Hắn lại đưa tôi trở về thư phòng, sau khi xoay nắm vặn ngược lại, không gian kín này hoàn toàn biến mất sau kệ sách, nếu như không được biết về nơi này, ắt hẳn không ai có thể ngờ được trong căn phòng này lại có một hành lang kín.

Sau khi nói xong những điều này, hắn ôm tôi vào ngực, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc, “Tôi hi vọng em sẽ vĩnh viễn không cần dùng đến nơi này. Nhưng nếu sau này một ngày nghe thấy tiếng súng bên ngoài, nhất định phải nhớ kỹ, tìm chìa khóa đi ra ngoài.”

“Tôi biết rồi.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi nghĩ, có lẽ hắn thật sự muốn tôi có thể sống tiếp thật tốt.

Nhưng hắn lại không hề biết, chỉ cần hắn còn sống một ngày, tôi tuyệt đối không có khả năng sống tốt.

“Còn anh?” Tôi hỏi.

Nếu thật sự có ngày đó xảy ra, có phải điều này có nghĩa là hắn đã gặp rắc rối lớn, thậm chí không có biện pháp trở về?

Nếu là như vậy, tôi thành tâm hy vọng ngày đó sẽ mau tới.

Nhưng hắn lại nói, “Tôi sẽ sống tốt, tôi sẽ chờ em. Tôi đã hứa sẽ đi ngắm cực quang với em, nhất định sẽ không nuốt lời.”

“Như vậy thật tốt.”

Hắn hôn tôi, thanh âm chậm rãi, “Mấy hôm nay ngoan một chút, được không? Chờ chuyện này kết thúc, tôi sẽ đưa em đi ngắm cực quang, đến Nam cực xem chim cánh cụt, đến Bắc cực tìm gấu trắng.”

“Ừm.” Tôi lại gật đầu, bàn tay lén lút nắm thật chặt.

Vòng tay của hắn lại càng ghì siết tôi lại.

Sau đó, tôi nghe thấy hắn thầm thì, “Mật khẩu vào thư phòng là sinh nhật của em.”

Tôi sinh vào đầu hạ, khi ấy thời tiết vẫn còn chút sương hàn của mùa xuân, nên cha đã đặt tên cho tôi là Hạ Vi Lương.

Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Phó Khinh Chu đã rời đi.

Có lẽ hắn cho rằng tôi vẫn đang ngủ say, không đánh thức tôi, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán tôi một cái, “Chờ tôi trở về.”

Hắn không biết, bàn tay giấu trong chăn của tôi siết tới hằn vết, âm thầm cầu chuyện trong lòng: Phó Khinh Chu, tôi hy vọng anh vĩnh viễn đừng trở lại.

15

Ngày thứ ba sau khi Phó Khinh Chu rời đi, tôi giả bộ đánh rơi điện thoại, lấy lý do phải ra ngoài mua điện thoại mới mà lén lút đi tìm người bán hạt dẻ ven đường, nói cho hắn tin tức mà Đường Xán nhờ chuyển giao.

Ngày thứ tư sau khi Phó Khinh Chu rời đi, cuối cùng người của hắn cũng chịu đưa tôi đến bệnh viện.

Rốt cuộc tôi đã được gặp Thư Dư.

So với lần cuối cùng gặp tôi, cô ấy gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tái nhợt không chút sinh khí.

“Thư Dư!” Tôi vội chạy tới bên cạnh cô ấy, lại không dám chạm vào Thư Dư.

Tôi sợ cho dù tôi cố gắng đến mấy, một chạm tay của tôi cũng sẽ khiến cô ấy đau đớn vỡ nát.

“Vi Vi, tớ không sao.” Cô ấy nhẹ nhàng cong môi thành một nụ cười nhợt nhạt, vươn tay nắm lấy tay tôi.

“Vì sao cậu có thể ngốc như vậy?!” Cẩn thận nắm lại bàn tay vì tiêm truyền nhiều mà sưng sưng hồng hồng, tôi chỉ cảm thấy trái tim đau đớn kịch liệt.

“Đừng khóc.” Cô ấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

Cho đến bây giờ, tôi đều không thể quên được lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, Thư Dư vận bộ váy màu trắng tinh khôi xuất hiện trong phòng giảng dạy nghi lễ, hướng dẫn chúng tôi những quy tắc xã giao cơ bản.

Cô ấy vẫn luôn dịu dàng như vậy, xinh đẹp như vậy.

Thư Dư vốn là tiếp viên hàng không, sau bởi vì tin sai người, có một mối tình với tra nam mà bị người ta lừa tới nơi này, từ đó không thể thoát ra được.

Nếu không phải vì tên đàn ông đó, nhất định bây giờ cô ấy vẫn là một tiếp viên hàng không ưu tú, có công việc ổn định, có người thân yêu thương.

Thư Dư có một anh trai cực kỳ yêu thương cô ấy.

Có một lần khi tôi và Thư Dư đi dạo phố vô tình trông thấy anh trai cô ấy, mà hắn dường như cũng đã nhận ra cô ấy, vội vàng nhanh chân đuổi tới.

Cô ấy vội vàng kéo tôi bỏ chạy, chạy tới một nơi vắng vẻ, lúc ấy mới ôm mặt òa khóc.

Rõ ràng là gần trong gang tấc, mà tựa như cách cả biển trời.

Nỗi đau đó, có thể tàn nhẫn tới mức nào đây.

Cô ấy bị lừa vào đây năm hai mươi hai tuổi, đến bây giờ đã sáu bảy năm trôi qua. Gia đình cô ấy tìm cô ấy đến tuyệt vọng, nhưng cũng chưa từng từ bỏ.

Có một lần cô ấy cùng tôi ra ngoài đi dạo, khi đi ngang qua một tiểu khu, cô ấy chỉ vào gò đá trước tiểu khu, nói, “Có thấy gò đá khi không? Trước đây tớ luôn cố chấp muốn leo qua gò đá đó, cuối cùng ngã còn để anh trai phải đỡ, cuối cùng tớ đè xuống làm gãy tay anh ấy. Mỗi khi không muốn rửa bát, anh ấy đều nhắc lại chuyện này, nói vì tớ làm anh ấy gãy tay nên tớ cần phải ngoan ngoãn hiếu thuận một chút. Nhưng thật ra anh ấy rất ít khi để tớ rửa bát, thậm chí việc nhà cũng không bắt tớ làm. Từ nhỏ đến lớn, đều là anh ấy chăm sóc tớ.”

Bởi vì tôi cũng có chị gái yêu thương tôi hơn chính bản thân mình, nên tôi hiểu cô ấy đang cảm thấy thế nào.

Mà tôi và cô ấy có thể thân thiết với nhau, thật ra là trong một lần vô tình nhìn vào cuốn sách của cô ấy, tôi thấy bức ảnh của chị gái. Sau này tôi mới biết, cô ấy là bạn tốt nhất của chị tôi.

Hai người họ đều bị người ta lừa vào Tinh Tham trong cùng một năm.

Những chuyện về chị gái, đều là cô ấy nói cho tôi.

Cô ấy luôn bảo, được quen biết với chị là may mắn của cô ấy.

Bởi vì chị gái tôi từng được Phó Khinh Chu coi trọng, cuộc sống của Thư Dư cũng dễ chịu hơn rất nhiều, hiện tại lại nhờ có tôi, cô ấy thỉnh thoảng có được chút thời gian tự do để ra ngoài dạo phố, thậm chí còn được trở về nhìn lại căn nhà mình lớn lên… Như vậy đã là may mắn hơn rất nhiều so với những cô gái khác.

Chẳng qua tôi lại cảm thấy, đi ngang qua căn nhà của mình, lại phải né tránh những người thân yêu ruột thịt, biết người thân bởi vì mình mà luôn bất an khổ sở trong khi bản thân lại không làm được gì, đó rốt cuộc là cảm giác giày vò đau đớn tới mức nào.

Tôi ngồi lại với Thư Dư tới gần trưa, lúc đó vệ sĩ cưỡng chế muốn đưa tôi đi, tôi mới tiếc nuối mà rời khỏi phòng bệnh của cô ấy.

Trước khi rời đi, Thư Dư nói với tôi, “Vi Vi, cậu nhất định phải sống tốt. Cho dù vì chị ấy, cũng phải sống thật tốt.”

“Chúng ta sẽ cùng nhau sống tốt. Cả hai chúng ta, được không?”

Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy nhòe lệ, cô ấy nhìn tôi thật lâu, cuối cùng gật đầu, “Được.”

Nhưng lời còn chưa dứt, sắc mặt Thư Dư đột nhiên trắng bệch, cặp mày nhăn lại như đang cố chịu đựng thống khổ.

Tích tích tích —

Máy monitor bên cạnh đột nhiên báo động không ngừng.

“Thư Dư, Thư Dư cậu sao vậy?” Tôi run rẩy, lớn tiếng gọi vệ sĩ đang chờ bên ngoài phòng bệnh, “Mau gọi bác sĩ tới đây!”

“Thư Dư, cậu đừng làm tớ sợ. Cậu mở mắt nhìn tớ đi, chúng ta đều đang ở đây, chúng ta sẽ sống thật tốt, sau này cùng nhau đi ngắm cực quang, đến Nam cực nhìn chim cánh cụt, đi Bắc cực xem gấu trắng, Thư Dư!”

“Vi Vi…” Thư Dư nắm tay tôi, thanh âm vô lực, “Tiếp tục sống, nhất định phải sống.”

“Tớ muốn chúng ta cùng nhau sống! Thư Dư, chúng ta đều sẽ sống tiếp!” Tôi khóc không thành tiếng, nước mắt tuôn rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống giường bệnh.

“Vi Vi, đừng khóc, cậu sẽ sống tốt. Nếu sau này… có một ngày gặp được anh trai tớ, xin cậu hãy nói với anh ấy, tớ ở thế giới kia rất tốt, hãy nói với người thân của tớ, tớ… thật sự rất nhớ họ…”

“Không, tớ sẽ không nói! Thư Dư, nếu cậu muốn, tự cậu hãy đi nói với họ!”

“Vi Vi, thật may mắn được gặp cậu… Nhưng tớ hi vọng… đời này chưa từng gặp cậu…”

Nếu chưa từng gặp nhau, nghĩa là chúng tôi đều chưa từng đến chốn tối tăm dơ bẩn này.

Tớ cũng vậy, tớ cũng hy vọng chúng ta vĩnh viễn không quen biết nhau…

Nói xong lời này, hai mắt cô ấy rốt cuộc khép lại.

“Đừng, Thư Dư, đừng bỏ lại tớ…”

“Làm ơn… Đừng bỏ tớ lại một mình…”

Cho dù tôi kêu khóc thế nào, Thư Dư cũng không tỉnh lại nữa.

Cô ấy cũng giống như chị tôi, không chờ được cực quang ngày hạ chí, cũng không nhìn thấy mùa sơn chi nở rộ.

Tôi ngồi chờ trước cửa phòng cấp cứu hơn mười phút, bác sĩ đẩy cửa bước ra.

Trên đời này vốn không có phép màu, kỳ tích cũng chẳng xuất hiện, Thư Dư đã bỏ lại tôi rồi.

Bác sĩ nói, một tháng trước cô ấy đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, trong thời gian này tôi không thể đến gặp cô ấy là vì cô ấy vẫn luôn hôn mê trên giường bệnh, đến tận tối hôm qua mới tỉnh lại.

Có lẽ, cô ấy đã cố gắng tỉnh lại, để có thể gặp tôi lần cuối.

Vì sao…

Một cô gái tốt như Thư Dư, vì sao lại phải chịu đựng số kiếp thê thảm như vậy.

“Hạ tiểu thư, chúng tôi sẽ xử lý hậu sự của Trần tiểu thư, bây giờ cô cần phải trở về.”

“Hậu sự?” Tôi ngẩng đầu nhìn vệ sĩ của Phó Khinh Chu, đỏ mắt chất vấn, “Các người định xử lý hậu sự của cô ấy thế nào? Ném thi thể cô ấy xuống sông sao?”

“Không.” Vệ sĩ lập tức trả lời, “Trước khi đi Phó tổng đã có lệnh, nếu Trần tiểu thư qua đời, phải an t//áng cô ấy cẩn thận.”

“Ha ha ha, an t//áng cẩn thận.” Tôi ngửa đầu cười lớn, cười đến hai mắt ướt nhòe.

“Phó Khinh Chu, tôi thay Thư Dư cảm ơn anh!” Tôi cắn răng, tàn nhẫn nói từng chữ một, sau đó lảo đảo đứng lên, đi từng bước đến thang máy.

Thư Dư, kiếp sau hãy tiếp tục làm một công chúa được mọi người xung quanh yêu thương, chúng ta vĩnh viễn không gặp lại.

Trên đường trở về, Phó Khinh Chu gọi tới cho tôi.

Nhận điện thoại, tôi ngập ngừng mở miệng, “Thư Dư đã chế+.”

Là do anh hại chế+!

“Đừng quá đau lòng.” Ở đầu dây bên kia, hắn thản nhiên nói.

Mấy chữ nhẹ nhàng bâng quơ này khiến nước mắt của tôi lại một lần nữa tuôn rơi.

Hắn đương nhiên là vân đạm phong khinh rồi, bởi vì cho dù là ai chế+, với hắn mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một món đồ đã hoàn thành sứ mệnh mà thôi.

Chị tôi, Thư Dư, trăm ngàn cô gái từng bị bọn họ lừa gạt, cả tôi… Với hắn mà nói, cũng đều giống nhau.

“Phó Khinh Chu, đêm ngủ anh không mơ thấy ác mộng sao?” Tôi hỏi, sau đó lại bật cười, “Ha ha, cũng đúng, anh vốn đã là tận cùng tàn ác, sao có thể biết được thứ gì gọi là ác mộng được?”

Bản thân hắn mới là ác mộng của người khác.

“Vi Vi…” Đây là lần đầu tiên hắn gọi tôi là Vi Vi.

Trước đây hắn đều gọi tôi là Hạ Vi Lương hoặc Vi Lương, chưa từng gọi tôi bằng tên thân thiết như vậy.

Nhưng, tôi lại chỉ cảm thấy ghê tởm.

“Phó Khinh Chu, anh hại chế+ Thư Dư…”

“Xin lỗi.” Phó Khinh Chu vốn cao ngạo lạnh lùng hóa ra cũng biết xin lỗi người khác, nhưng hắn cũng sẽ biện giải cho bản thân mình, “Bác sĩ cũng đã nói cho em tình trạng sức khỏe của cô ta, cho dù hôm ấy cô ta không đến, cũng không tránh được số mệnh của mình.”

“Cho nên anh để cô ấy thế thân cho tôi, để cô ấy trước khi chế+ phải chịu đựng thêm nỗi đau sống không bằng chế+?”

“Không còn cách nào.”

Ha ha, một câu “Không còn cách nào” thật hay, nếu hắn thật sự không còn cách nào, Cố Tử Dịch có thể chế+ một cách lãng xẹt như vậy sao?

“Tôi thật hy vọng, người chế+ đi là tôi.” Tuyệt vọng nói ra những lời này, tôi tắt điện thoại.

Phó Khinh Chu, tôi càng hy vọng người chết là anh!

Tôi thề, nếu lần này anh có thể còn sống trở về, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để giế+ anh, báo thù cho chị gái và Thư Dư!

Cho dù phải đồng quy vu tận!

Sau khi tắt điện thoại, Phó Khinh Chu không gọi cho tôi nữa, chỉ gửi tới một tin nhắn, “Vi Vi, mấy ngày tới em ngoan một chút, ăn cơm đúng giờ, tự chăm sóc cho mình, khi trở về tôi sẽ cho em một câu trả lời. Chờ tôi trở lại, tôi sẽ tổ chức cho cô ấy một lễ t//ang trang trọng.”

Lễ t//ang dù trang trọng bao nhiêu cũng có ý nghĩa gì?

Thư Dư có thể sống lại sao?

Không, cô ấy và chị gái cũng giống nhau, đều bị tr//a t//ấn tới xương tan thịt nát, vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play