Kim Trâm Tiên Tử

Phần 2


1 tháng


3. Yến tiệc

Mấy ngày sau, ta cùng Phục Tu tham gia yến tiệc. Đêm tiệc hôm nay là do Nhị hoàng tử ma giới tổ chức, mục đích là để tẩy trần cho ta, vậy nên cả không khí lẫn hình thức nhìn trông rất linh đình. Đây cũng là lần đầu tiên ta ngồi ở vị trí cao như vậy tham gia một bữa tiệc nên trong lòng vô cùng bất an, lúc nào cũng thấp thỏm lo âu, sợ bóng sợ gió bị người ta nhìn ra mình hành xử không khéo.

Người dân ma tộc xưa nay rất thẳng tính, nghe được điều gì phật ý sẽ nói toẹt ra ngay. Hơn nữa, bọn họ vốn đã có ý kiến với ta từ trước rồi, nhân dịp này đương nhiên phải thừa cơ trêu chọc dăm ba câu. Chắc họ nghĩ Ma quân sẽ không vì chút chuyện vặt vãnh này mà ra mặt cho ta.

Dù Phục Tu ở bên cạnh trên mặt không có biểu cảm gì, một chữ cũng lười không nói, nhưng ánh mắt của hắn sắc như mũi kiếm, nhìn một cái khiến cỏ cây lụi tàn, lòng người lạnh giá. Còn ta không quan tâm lắm, chỉ cắm đầu ăn thịt.

Ma giới không giống như Thiên giới. Ở trên kia dù có là nước sôi bọn họ cũng hưởng thụ một cách đầy trân trọng, cũng không chỉ riêng chuyện đó mà mặt nào cũng thế…

Thôi được rồi, chẳng có chuyện gì là không thể cả, Phục Tu bên cạnh ta chính là ngoại lệ đấy thôi. Hắn không giống những người trong Ma tộc khác, ngày nào ngày nấy đều cô quạnh nhạt nhẽo, dường như hắn chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì.

Chẳng biết có phải cái tướng ham ăn của ta kích thích Phục Tu không, hắn vậy mà cũng bắt đầu động đũa, nhưng chỉ nếm thử một miếng rồi buông đũa ngay.

“Ngươi thấy Ma giới thế nào?” Hắn mở miệng hỏi

Ta thành thật trả lời: “Ở đây có rượu ngon thịt mỡ, nam thanh nữ tú, ta thích lắm.”

“Có hơn trên Thiên giới không?”

Ta kinh ngạc, không hiểu hắn hỏi vậy có mục đích gì, ta tiếp tục đáp: “Trên thiên giới ta chỉ là người hầu hạ, thân phận thấp hèn, lời nói không có trọng lượng, chẳng dám hó hé bao giờ. Ở nơi này ta trở thành người được hầu hạ.”

Ta lén nhìn sang, bất chợt thấy khóe miệng hắn hơi nhoẻn lên một chút, nhưng nụ cười ấy rất mờ nhạt, thời gian cũng quá ngắn, ta thậm chí không biết vừa rồi mình có nhìn nhầm hay không.

“Vậy thì tốt.” Hắn có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của ta

Trên Thiên giới cũng thường xuyên tổ chức yến tiệc, chẳng qua đã là thiên tiên thì phải biết khắc chế, không bao giờ được ăn uống no say, nếu không lại bị các đồng hữu cười nhạo. Ma giới lại khác một trời một vực, Nhị đệ của Phục Tu tiếp xong ba tăng rượu, đường đường là Nhị hoàng tử ma giới thế mà lại trắng trợn không thèm kiêng dè gì làm loạn như kẻ điên.

Dù sao dưới con mắt của ta, ta cũng không nhìn ra nổi là hắn đang say thật hay là đang giả say nữa. Hắn hung ác nhìn ta, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét đến cùng cực, cứ làm như ta có thù cướp chồng với hắn vậy.

Cơn phẫn nộ như gió bão ập đến: “Chỉ là một đứa nô tì bé nhỏ, cứ tưởng mặc phượng bào lên là sẽ trở thành chủ mẫu Ma giới sao! Ha ha, chọc cười người khác đấy à? Thiên giới dám khinh thường chúng ta, không để bọn chúng biết mặt thì chúng còn tưởng chúng ta sợ chúng!”

Hắn càng nói càng hăng, những người xung quanh mặc dù không phụ họa theo nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ đồng tình, khỏi cần nói ta cũng nhìn ra. Vẫn còn may là tim ta làm bằng sắt đá, trong tình thế này vẫn có thể miễn cưỡng mỉm cười. Ta đã sớm đoán trước được tình cảnh ngày hôm nay rồi, từ khoảnh khắc Thiên Đế chọn ta, ta đã biết những ngày tháng về sau sẽ phải sống trong sự trào phúng phỉ nhổ.

Chẳng phải là ta tự ti đâu, cho dù Thiên giới có chọn Thượng tiên chính thống xuống đây cũng chẳng được đối xử hơn ta là bao đâu. Ôi, quan hệ của hai giới còn không phải là đang đánh nhau ngầm đấy sao.

Lúc ta đang than vãn ông trời không công bằng, tự dưng lại thấy hoa mắt chóng mặt, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì rồi, chỉ cảm nhận được có luồng yêu khí mạnh mẽ làm ta không thể đứng vững. Lúc mở mắt ra, ta chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn cảnh trước mắt.

“Quân thượng nén giận!” Người nào đó kêu gào thảm thiết

Quân thượng Phục Tu vừa được nhắc đến đang ngồi bên cạnh ta không biết đã rời khỏi chỗ của hắn từ lúc nào. Ta thấy vẻ mặt hắn âm trầm lạnh lẽo đến cực điểm, ấn kí ma mị giữa trán đỏ rực lên như màu máu. Hắn nhẹ nhàng buông tay, tên Nhị hoàng tử vừa rồi còn điên cuồng lập tức ngã sõng soài trên nền đất. Mặt hắn dính bụi đất, dường như đau đớn sắp không chịu đựng nổi, rống lên một tiếng rồi mới đứng dậy. Thời điểm này chẳng có ai dám đứng ra khuyên can.

Giọng nói của Phục Tu không lớn, nhưng cũng không có chút cảm tình nào: “Ai cho phép ngươi nói như vậy?”

Lòng ta run rẩy kịch liệt, nhưng người nọ vẫn không dừng lại, giọng càng trầm xuống: “Ai cho phép?”

Nhị hoàng tử đau đớn lắc đầu.

Phục Tu lại chầm chậm nói, tuy ngữ khí đều đều nhưng rất có sức dọa người: “Nàng là phu nhân của ta, của ta, ngươi đã hiểu chưa.”

Nói đến đây rồi, thật sự trong lòng ai cũng hiểu rõ như gương soi.

Hành lang rực lên ngọn lửa chốn cung đình, phảng phất ánh sáng le lói của ngân hà. Ta và Phục Tu một trước một sau bước trên hành lang yên tĩnh. Đế bào của hắn dài quết đất, tóc bạc rối tung, sự yên lặng như dừng ở trên lưng hắn.

Gió đêm thổi qua, những khóm hoa dọc bên đường nở rộ đón gió trời, cánh hoa theo gió rơi xuống vương vấn trên vai hắn. Hắn không phủi đi, chỉ quay đầu lại nhìn ta. Hoa bay tán loạn, tâm loạn như ma, có một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm lấy trái tim ta.

“Thật ra… không cần phải làm vậy đâu” Chẳng biết ta lấy đâu ra dũng khí mà lại dám nói với hắn thế này: “Cần gì… phải ra mặt cho ta chứ?”

Phục Tu nheo mắt lại, dường như không hiểu rõ ý của ta lắm.

Ta run run nói: “Không nên vì ta mà đắc tội với Nhị hoàng tử.”

Những chuyện kia ta đều có thể chịu đựng được mà, vả lại ta và Phục Tu cũng không phái tình sâu nghĩa nặng gì cho cam, ngày hôm nay hắn đối xử tốt với ta, ai mà biết hắn đang mưu tính chuyện gì. Trên đời này, không tồn tại tình cảm sẽ không tình nguyện cho đi.

“Ngươi thấy mình không xứng?”

Ánh mắt của hắn dừng trên người ta, bất chợt lạnh lùng mở miệng.

Ta không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nên vội cúi đầu xuống, tay chân cũng theo đó mà lạnh đi: “Chỉ là… không cần thiết.”

Mộng đẹp cuối cùng cũng phải tỉnh, ai biết mộng này có phải là giấc mộng hoàng lương? Phải biết rằng, thế gian này tuyệt đối không có yêu hận nào là vô duyên vô cớ.

4. Người trong mộng

Đêm nay ta ngủ vô cùng yên giấc. Trong mơ mây khói lượn lờ, tiên khí vờn quanh… Đây phải là ác mộng mới đúng, ta lại mơ thấy trời đất xoay chuyển, quay lại Thiên giới đấy ư?

“Kim Trâm tiên tử đừng sợ, Ngọc Đế và Vương Mẫu phái ta tới thăm tiên tử. Dạo này tiên tử có khoẻ không?”

Trong lòng ta nghĩ, vị huynh đài này, ta và ngươi thân nhau đến mức này rồi cơ à?

Thấy mặt ta lộ ra vẻ cảnh giác, người kia cười tươi nói: “Tiên tử không nhận ra ta ư? Ta chính là kim tinh Thái Bạch đây mà. Chẳng qua là biến trẻ lại thôi, tiên tử không nhận ra ta cũng phải. Bản quân vào giấc mơ của tiên tử phải tiêu tốn không ít khí lực đấy.”

Hóa ra là vị Bạch tiên quân trước đây tâng bốc ta lên tận mây xanh, gì mà “người tài đức vẹn toàn nhất” đây mà. Không có chuyện gì thì hắn sẽ không vào điện tam bảo đâu, quả nhiên nói vài câu khách sáo xong, Bạch tiên quân tiện đà đưa đẩy vào ý đồ của hắn: “Lần này bản quân đến để truyền mật chỉ của Ngọc Đế.”

“Hả?”

“Mời tiên tử xem qua.”

Đây là một ma chùy mang thần khí, chỉ lớn vừa bằng lòng bàn tay, nhìn vô cùng tinh vi lại trong suốt xanh biếc, ở phần đuôi mặt trên khắc đầy những chữ cổ chú. Ta chưa từng thấy vật có thần khí thế này bao giờ nên cũng không dám lộn xộn nữa, chỉ hỏi hắn: “Xin tiên quân chỉ rõ.”

Tiên quân nghiêm mặt lại nói: “E rằng tiên tử không biết lai lịch của Ma quân Phục Tu.”

Ta ngạc nhiên: “Hắn không phải là con trai trưởng của Ma quân tiền nhiệm sao?”

Tuy là con trưởng nhưng trước đây hắn không bao giờ lộ diện, cũng chưa từng biểu hiện ra dã tâm ngồi lên ghế Ma Vương, vì vậy Nhị hoàng tử cũng không tìm ra nổi một cái cớ làm phản, ngược lại hắn còn mang một tấm lòng son sắt nguyện thề nghe theo.

Tiên quân lắc đầu: “Đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi, một vạn năm trước khi hai giới tiên ma đại chiến, Phục Tu đã là Ma quân rồi.”

Lòng ta càng trào dâng nỗi bất an lo sợ. Chuyện tiên ma đại chiến một vạn năm trước ta đã từng nghe qua, nhưng vì thời gian quá xa nên ta quy về thành truyền thuyết. Hơn nữa, trong giới tiên nhân ai nấy đều kiêng kị nhắc đến chuyện này, ta cũng chỉ biết được phần nổi mà thôi.

Truyền thuyết truyền rằng năm đó hai giới thiên ma đại chiến, trận chiến kéo dài hàng trăm năm, sinh linh đồ thán, trời đất xoay chuyển, cuối cùng núi non gần như sụp đổ. Thiên giới có rất nhiều chiến tướng chết trận vào lần đại chiến tàn khốc ấy.

“Ma giới cũng hao binh tổn tướng rất nhiều, nguyên khí suy giảm trầm trọng. Ma quân Phục Tu bị trọng thương, mà hắn trời sinh giảo hoạt tàn bạo, một vạn năm nay tiên giới không tìm ra nổi chút tung tích nào của hắn… Bây giờ hắn trở lại Ma giới thì chắc thương thế đã hoàn toàn bình phục rồi.”

Thì ra là vậy… Hèn chi Nhị hoàng tử lại cung kính với hắn như thế, mà với ta địch ý lại nồng đậm đến vậy. Thì ra là vô tình ta đã trở thành lão tổ tông của hắn mất rồi.

“Phục Tu trở lại, chuyện này đối với cả tam giới đều là tai họa lớn.” Mắt của tiên quân đảo qua lại vài vòng mới dừng lại trên người ta: “May mà hồn phách của ma vật kia vẫn chưa tụ lại hoàn toàn, nếu như vậy pháp lực cũng chưa hồi phục hết được. Chúng ta vẫn còn cơ hội.”

Hai chữ “ma vật” tiên quân vừa nói làm ta thấy khó chịu không thôi.

Trong lòng tiên quân đã có dự tính trước, hắn nói: “Đây là ma chùy dùng kim thạch tạo ra, chỉ cần đâm nó vào trái tim của ma vật thì có thể ngăn cản hồn vía của Phục Tu tập hợp, để hắn mãi mãi không thể khôi phục lại pháp lực như một vạn năm trước. Việc này… phải phiền tiên tử nặng nhọc rồi.”

Ta nở nụ cười, hay cho câu phiền ta nặng nhọc, chỉ sợ đến cuối cùng ta sẽ vì chính chuyện nặng nhọc này mà chết, có khi chết rồi còn chưa động được đến một sợi tóc của Phục Tu.

“Pháp lực của Kim Trâm còn yếu kém, chỉ sợ rằng không thể đảm nhận được sứ mệnh cao cả này, ngược lại còn có thể gây họa cũng nên.”

Tiên quân lơ đãng, ý cười trong mắt như ẩn như hiện: “Tiên tử không hiểu rồi. Tiên tử có biết lý do vì sao Ngọc Đế Vương Mẫu phái người xuống đây không?”

Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó ra vẻ không biết nói: “Chẳng lẽ không phải vì bản tiên tài đức vẹn toàn, tính tình ôn hòa cẩn trọng hay sao?”

Tiên quân suýt chút nữa bị nghẹn: “Ờ… cũng không hẳn là vậy.”

“Ồ?”

“Là Ma quân Phục Tu chỉ đích danh ngươi, Kim Trâm tiên tử.”

Ta bị dọa đến ngơ ngẩn thần hồn, trái tim run lên bần bật, lại chẳng hiểu vì sao nó đập loạn nhịp đến thế.

“Mặc dù không biết vì sao… nhưng Ma quân dường như rất gần gũi tiên tử, thế nên chỉ có duy nhất tiên tử mới có thể làm cho hắn lơi lỏng cảnh giác, sau đó nhân cơ hội…”

Hắn đặt ma chùy vào tay ta, thấy mặt ta mơ hồ mờ mịt liền đánh một đòn trí mạng cuối cùng: “Vương Mẫu khai ân, chỉ cần chuyện này thành công sẽ lập tức chấp thuận để Kim Trâm tiên tử có thể quay về đoàn tụ với người nhà và phu quân… Tiên tử, còn không mau quỳ xuống tạ ân?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play