Hoắc Đình Sâm không bật đèn.
Ánh trăng qua khe hở giữa màn cửa chiếu vào, dừng lại trên giường lớn kiểu Âu.
Trên giường nổi lên một hối, theo hô hấp mà phập phồng.
Hoắc Đình Sâm nhìn chằm chằm cái khối gồ lên trên giường.
Trần Gia Minh nói với anh buổi chiều lúc Cố Chi ra ngoài thì có bắt gặp mẹ của anh đi cùng Triệu tiểu thư, còn nói Cố tiểu thư sau khi nhìn thấy hai người bọn họ thì biểu hiện có chút khác thường (nhưng không có nói biểu hiện khác thường là cười thành tiếng). Hoắc tiên sinh đã hơn một tháng không gặp Cố tiểu thư, khuyên anh nên đến gặp một chút.
Hoắc Đình Sâm nghe nói Cố Chi gặp phải mẹ của anh và Triệu Hàm Thiến là đã nhíu mày lại, sau đó anh gọi cho Cố Chi nhưng gọi mãi không thấy ai bắt máy. Lúc sau, anh cứ lo vì sao cô không bắt điện thoại, tự mình chạy xe tới đây.
Có lẽ, điện thoại gọi không ai bắt máy là vì buổi chiều sau khi Cố Chi thấy Triệu Hàm Thiến thì bắt đầu muốn giận dỗi với anh mà thôi.
Hoắc Đình Sâm nghĩ đến việc cô giận dỗi thì liền cười cười.
Ba năm trời gan cũng lớn lên không ít, bây giờ còn dám giận dỗi với ai.
Nhưng mà Cố Chi trước giờ cũng không có nhát gan. Hoắc Đình Sâm còn nhớ rõ ba năm trước, một Cố Chi tuổi còn nhỏ mà đã trang điểm đậm, chạy nhào tới ôm lấy cánh tay anh, cầu anh thu nhận cô. Có không ít nữ nhân ngo ngoe rục rịch bên người Hoắc thiếu gia, nhưng mà trực tiếp xông ra như vậy cũng chỉ có một người. Anh khi đó cảm thấy hứng thú mà nhìn chằm chằm khuôn mặt chỗ xanh chỗ hồng của Cố Chi, cuối cùng không hiểu ma xui quỷ khiến sao mà giữ Cố Chi bên mình, đã vậy còn giữ đến ba năm.
Đêm đó, tin Hoắc thiếu gia thu nhận một nữ nhân xông lên ôm tay anh được truyền đi khắp nơi. Sau hôm đó, chỗ nào cũng có nữ nhân nhào ra ôm tay ôm chân anh, nhưng mà những người đó chưa kịp đến gần đã bị bảo tiêu lôi đi, thậm chí còn không có được một ánh mắt của Hoắc Đình Sâm nữa.
Loại chuyện này, xảy ra lần đầu tiên thì là nhờ dũng khí, nhưng khi có hai ba người bắt đầu bắt chước theo thì không còn thú vị nữa.
Lúc đó, Hoắc Đình Sâm cho rằng quyết định của mình ngày hôm đó cũng không tệ. Anh rất ít khi nào hối hận với quyết định của bản thân. Cố Chi xinh đẹp, phong tình, lớn mật, biểu hiện ra ngoài đều rất ý tứ khiến anh hưởng thụ, là ứng cử viên sáng giá cho vị trí vợ hai. Hoắc Đình Sâm rất ít khi nghĩ Hoắc phu nhân của mình sẽ ra sao, nhưng anh vẫn luôn chắc chắn, tương lai của anh sẽ luôn có Cố Chi bên cạnh.
Hoắc Đình Sâm hơi cúi người, đầu gối để trên giường.
Cố Chi đang ngủ mơ mơ màng màng, trong cơn mơ đột nhiên thấy một bên giường bị lún xuống, cô nói mớ xoay người lại, mí mắt mở ra.
Lúc nhìn thấy bóng đen kia cô đầu tiên cảm thấy hoảng sợ, sau đó lại nghe thấy hơi thở quen thuộc của anh.
Cố Chi không ngờ ông Phật này nửa đêm thần không biết quỷ không hay mà chạy tới đây, cũng không báo trước tiếng nào, cô vội vàng ngồi dậy, nuốt nước miếng: "Hoắc tiên sinh."
Hoắc Đình Sâm nhàn nhạt "ừ" một tiếng, lòng bày tay vuốt má cô, sau đó đầu ngón tay theo cổ trượt xuống, cuối cùng kéo tuột nơ con bướm thắt dây áo ngủ của cô ra.
Cố Chi chưa kịp nghĩ gì, theo phản xạ có điều kiện mà vòng tay qua cổ anh, dâng môi mình lên.
Một đêm kiều diễm bắt đầu.
Cố Chi xong việc liền lười nhác nằm nghĩ, nếu biết anh qua đây, buổi chiều cô đã mặc tất chân mới mua rồi, thật đáng tiếc.
Hôm sau, ánh mặt trời chói lóa.
Hoắc Đình Sâm chuẩn bị đi làm, Cố Chi đứng trước mặt anh, tự mình cài nút áo sơ mi cho anh.
Cố Chi cảm thấy biểu hiện của cô tối hôm qua cũng không tệ lắm, Hoắc Đình Sâm bây giờ tâm tình có vẻ khá tốt. Xem ra trước đây cô nghĩ nhiều rồi, bản thân cô chưa có hoàn toàn bị Hoắc Đình Sâm thất sủng, vị trí vợ hai của Hoắc thiếu gia sắp vào tay cô rồi.
Nghĩ đến đây, Cố Chi cũng thấy nhẹ lòng bớt, cài một nút rồi một nút, Cố Chi cài nút xong lại cầm lấy cà vạt, một bên giúp anh thắt cà vạt, một bên mềm giọng làm nũng: "Hoắc tiên sinh, lần sau chừng nào anh mới tới nữa?"
Cô vốn kế thừa giọng nói hay của mẹ, không chỉ hát hay, mà khi làm nũng cũng khiến người ta muốn tan chảy trong đó.
Hoắc Đình Sâm nghe giọng Cố Chi làm nũng, liền ngừng lại một chút.
Anh nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân đang thắt cà vạt trước ngực mình.
Cố Chi thấy Hoắc Đình Sâm không phản ứng gì, vì thế đành căng da dầu mà lặp lại một lần nữa.
Chẳng lẽ câu cô mới hỏi có vấn đề à? Nếu không có vấn đề gì, không phải bình thường người ta đều hỏi vậy à? Làm nũng với anh xong sau đó hỏi lần sau chừng nào đến, chứng minh cô để ý anh biết bao nhiêu, ngày đêm tơ tưởng ngóng trông, muốn tranh sủng để củng cố địa vị thôi mà, vài bữa nữa lỡ anh bận kết hôn xong rồi quên luôn cả chuyện nạp cô làm vợ hai thì sao?
Hơn nữa, hồi trước Cố Chi cũng từng nói chuyện như vậy rồi mà, so với bây giờ cũng có gì khác chứ. Hoắc Đình Sâm nếu không thích thì tối hôm qua đã không đè cô ra làm lâu như vậy, đến mức sáng dậy còn đi làm trễ nữa mà, nhưng mà anh ấy là ông chủ, ai dám quản.
Động tác thắt cà vạt của Cố Chi có chút cứng đờ, không biết mình sai chỗ nào.
Cô không ngờ rằng mình vừa mới khơi lại cho anh nhớ chuyện hôm qua anh gọi điện thoại không ai bắt máy.
Hoắc Đình Sâm híp mắt.
Nếu là trước đây sau khi xong việc Cố Chi làm nũng với anh, anh sẽ vô cùng hưởng thụ. Chỉ là hiện tại, Hoắc Đình Sâm trong lòng có tính toán khác.
Anh bây giờ muốn chính thức xem cô như vợ hai của mình.
Lá gan của Cố Chi càng ngày càng lớn rồi.
Tối hôm qua dám giận dỗi không nhận điện thoại của anh, sáng nay người còn ở đây mà đã lo tính tới chuyện chừng nào anh ghé qua nữa.
Tuy là gặp anh nhiều cũng không có gì xấu, nhưng mà nếu để cô ỷ được sủng hạnh mà được một tấc đòi một thước, thì Hoắc Đình Sâm không thích thế.
Cô có thể làm nũng, nhưng mà hình như Cố Chi không biết, cô không được phép không bắt điện thoại của anh, đồng thời, cô cũng không được chỉ vì nhìn thấy thiếu phu nhân tương lai của Hoắc gia mà giở trò giận dỗi với anh.
Bây giờ đã dám như vậy, sau này về Hoắc gia, anh sợ là cô sẽ làm bà vợ hai cậy sủng sinh kiêu.
Hoắc Đình Sâm đối với những người bên cạnh mình đều xác định vị trí rõ ràng, ví dụ như Hoắc phu nhân danh chính ngôn thuận thì phải đoan trang cẩn thận, còn vợ hai, lại còn vợ hai được sủng ái, tuyệt đối không được cậy sủng sinh kiêu.
Hoắc Đình Sâm hạ mắt.
Khí lạnh tỏa ra toàn thân, chút ấm áp cùng ái muội lúc này hoàn toàn biến mất.
Cố Chi tự nhiên cũng cảm giác được nhiệt độ hạ thấp xuống, Hoắc Đình Sâm bá khí vô cùng mạnh, tay đang thắt cà vạt của cô cũng tự nhiên run lên.
Nhưng mà lúc nãy cô nói sai cái gì, chọc phải Hoắc Đình Sâm thì cô không biết.
Cô vừa mới cảm thấy tối qua hai người không tồi, chinh mình cũng chưa bị thất sủng, vị trí bà hai cũng gần ngay trước mắt rồi, Hoắc Đình Sâm tự nhiên trở nên lạnh nhạt lại làm cô luống cuống tay chân.
Cố Chi run rẩy mà thắt cho xong cà vạt của Hoắc Đình Sâm, cầm lấy áo khoác của anh định mặc vào giúp anh, Hoắc Đình Sâm lại trực tiếp cầm áo từ tay cô, tự mình mặc..
Hoắc Đình Sâm nhìn Cố Chi hai tay tự nhiên trống trơn, vẻ mặt quẫn bách.
Anh quyết định sẽ không liên lạc với cô mấy ngày, để cô tự nhìn nhận lại bản thân một chút. Vợ hai của Hoắc Đình Sâm không thể nào có chuyện cậy sủng sinh kiêu.
"Trước mắt sẽ không đến." Hoắc Đình Sâm ưu nhã chỉnh lại cổ tay áo sơ mi, đáp lại câu hỏi của Cố Chi.
Anh xoay người, đi ra bàn ăn ăn sáng, để lại Cố Chi cứng đơ ngây ngốc một chỗ.
Đến khi Hoắc Đình Sâm ăn sáng xong cũng chưa thấy Cố Chi ra đây, anh hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, sau đó nhìn thời gian trên đồng hồ, chuẩn bị đi làm.
Anh vừa mới ra tới cửa, đã nghe thấy tiếng dép lê xoạch xoạch chạy ra.
Ngay sau đó, eo gầy nhưng rắn chắc của anh được hai cánh tay nhỏ ôm lại.
Cố Chi ôm lấy Hoắc Đình Sâm từ phía sau, gương mặt dán trên lưng anh, nhỏ giọng: "Hoắc tiên sinh."
Hoắc Đình Sâm xoay người.
Cố Chi rời giường xong chỉ lo mặc quần áo cho anh, chính mình còn chưa thay đồ, trên người chỉ mặc mỗi áo ngủ tơ tằm màu hồng nhạt.
Cố Chi thấy anh xoay người,
Cố Chi thấy anh xoay người lại thì mở áo khoác ngoài ra.
Mới nãy cô vừa mới đi thay bộ nội y kèm tất chân ngoại quốc mà hôm qua mua được, đều là kiểu Hoắc Đình Sâm thích.
Cô không biết mình đã chọc phải chỗ nào của Hoắc Đình Sâm, cũng không biết Hoắc Đình Sâm không hài lòng điểm nào ở cô, chỉ biết cái câu kia của Hoắc Đình Sâm "Trước mắt sẽ không đến." khiến cho cô lo lắng. Cô biết anh vốn hư tình giả ý, trong miệng nói trước mắt, nhưng cũng có thể là không bao giờ ghé qua nữa.
Vị trí bà hai của cô đã đến tận tay rồi thì cô sẽ không để vụt mất dễ dàng như vậy. Cô không thể để anh hôm nay cứ thế rời đi. Bây giờ cô phải nhân lúc anh không đi mà bắt lấy anh, giải quyết vấn đề hiện tại, để cho anh biết là cô rất tốt, sẽ không sai lầm nếu giữ cô lại cạnh bên.
Mà để lấy lòng Hoắc Đình Sâm, Cố Chi chỉ có thể nghĩ đến việc dùng thân thể.
Hoắc Đình Sâm nhìn Cố Chi.
Dấu vết ái muội trên người cô đêm qua còn chưa tan hết.
Anh thừa nhận lúc này cảm giác tim đập nhanh hơn, nhưng mà sau đó anh đã kiềm chế lại. Hoắc Đình Sâm đã ra quyết định rồi thì sẽ không đổi ý. Anh muốn xa cách cô mấy ngày thì nhất định sẽ làm thế. Nếu bây giờ bị cô dỗ một chút đã vui, sau này cô sẽ không biết đường mà giữ chừng mực.
Nghĩ như vậy, Hoắc Đình Sâm xoay người rời đi, đóng cửa lại.
Đóng cửa xong, anh nhớ ra cửa hiệu bán đồ tây của Hoắc thị mới về mấy viên kim cương Nam Phi, lần sau sẽ đưa Cố Chi qua lựa, lựa xong rồi sẽ đưa cô đi xem phim điện ảnh còn chưa được công chiếu, chỉ cần một câu của anh thì muốn xem phim gì cũng được.
Nếu cô muốn cái gì, sau này anh đều sẽ cho cô.
Ở bên kia, cửa vừa đóng một phát, Cố Chi cảm giác như cả người rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.
Trước mắt sẽ không đến, có quỷ mới biết cái trước mắt kia là tạm thời thôi hay là mãi về sau.
Cô chưa từng cảm thấy hoảng loạn như vậy.
Hoảng loạn với thái độ lãnh đạm của Hoắc Đình Sâm, sợ cô không thể giữ anh lại, sợ không biết sau này, Hoắc Đình Sâm không thích cô nữa, chán ghét cô, rồi khi anh kết hôn với vị tiểu thư kia thì vị trí bà hai của cô có còn không.
Nếu đã không thích, tối hôm qua nhiệt tình như vậy để làm gì chứ? Xem cô là nơi phát dục, không biết khó chịu, không biết đau sao?
Con mẹ nó khốn nạn! Nếu không phải vì vài ba đồng tiền dơ bẩn của anh thì ai thèm quan tâm chứ!
Cố Chi xoa nhẹ nước mắt nơi khóe mi, bước vào phòng tắm, oán hận muốn rửa sạch những dấu vết mà Hoắc Đình Sâm lưu lại.
Cố Chi chà xát làn da trắng nõn của mình để đỏ cả lên, sau khi bước ra từ phòng tắm, cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, lý trí đã quay về.
Cô chọn cho mình bộ sườn xám đắt nhất trong tủ, cuốn tóc, trang điểm xong, nhìn mình trong gương.
Cô không giống vị tiểu thư hôm qua đi chung với mẹ của Hoắc Đình Sâm, nhã nhặn lịch sự mà cao quý. Cô trong gương, xinh đẹp đến không thể chê, thậm chí còn có chút tùy tiện.
Cố Chi siết chặt tay, cắn răng.
Cô đã theo Hoắc Đình Sâm được ba năm rồi, ba năm tâm huyết không thể bị uổng phí như vậy. Vịt đã nấu trong nồi thì không thể bay, dù có bay, thì con vịt này phải bị cô ăn trước đã rồi tính tiếp. Vị trí vợ hai của Hoắc Đình Sâm, cô nhất định phải có được.
Cô cũng không tin Hoắc Đình Sâm là loại đàn ông vô tình, đến lúc kết hôn sẽ bỏ rơi cô.
Cô tin rằng, chỉ cần mình nói ngọt với Hoắc Đình Sâm, mặc kệ lúc trước đã sai chuyện gì, cứ nhận lỗi đã, hơn nữa phải hứa lần sau không tái phạm, anh nhất định sẽ vẫn nhớ đến cô.
Hiện tại cô dựa vào vị trí vợ hai này, vất vả lắm mới khiến cuộc sống trở nên tốt hơn, cô không thể khiến cho Cố Dương lại rơi vào cảnh khố rách áo ôm, bị bạn học khinh thường được.
Cố Chi củng cố lòng tin, xách túi ra cửa.
Cô đến tòa nhà của Hoắc thị.
Ngày đầu tiên, không gặp được Hoắc Đình Sâm.
Ngày thứ hai, cũng không gặp được Hoắc Đình Sâm.
Ngày thứ ba,...
Cố Chi thấy chiếc xe hơi màu đen của Hoắc gia đang chạy băng băng lại gần, cô mãn nhãn vui sướng, đang định bước lên, phát hiện người bước xuống xe là một người phụ nữ.
Cố Chi đầu tiên khẽ nhíu mày, sau đó đồng tử thu nhỏ lại.
Người này, cô đã gặp qua.
Là người đi cùng với Hoắc phu nhân hôm trước, là vị hôn thê của Hoắc Đình Sâm.
Triệu Gia Minh dẫn đường cho vị hôn thê của Hoắc Đình Sâm bước vào cửa Hoắc thị.
Cố Chi cảm giác như trong ngực bị hàng vạn cây kim đâm vào, đau đến thở không nổi.
Cố Chi dẫm chân một cái, xém chút nữa đã bị ngã.
"Tiểu thư, cẩn thận." Bên cạnh có mấy người lanh tay lẹ mắt đỡ cô.
Cố Chi nói cảm ơn khẽ, nhìn thấy người đỡ cô mặc đồng phục công nhân của Hoắc thị.
Cố Chi trong lòng không còn chút hảo cảm nào nữa.
Người nọ theo tầm mắt Cố Chi mà nhìn theo, phát hiện cô vẫn luôn nhìn Triệu Hàm Thiến, lại thấy cô trang điểm nghiêm chỉnh, nói chuyện cũng thêm vài phần khách khí.
"Tiểu thư biết Triệu tiểu thư sao?"
Hóa ra là họ Triệu, Cố Chi lắc đầu: "Không quen biết."
Cô xoay người bỏ đi.
Cố Chi ở bên cạnh Hoắc Đình Sâm mấy năm, đương nhiên cũng sẽ biết những người bên cạnh anh để còn làm quen.
Cô nhờ người điều tra một chút về vị Triệu tiểu thư kia.
Kết quả tra được so với cô tưởng tượng còn lợi hại hơn, giống như lúc cô biết được bối cảnh thật sự của Hoắc Đình Sâm vậy.
Triệu tiểu thư kia căn bản không phải là thiên kim nhà giàu ở chốn Thượng Hải này, nhà cô ta ở Nam Kinh, trong nhà làm chính trị, cha làm quan lớn, khá giống Hoắc Đình Sâm, hơn mười tuổi đã được đưa ra nước ngoài du học, gần đây mới từ nước ngoài trở về.
Thảo nào, xuất thân tương đồng, cho nên Hoắc phu nhân có phía nhà mẹ ruột làm quan ngoại giao đương nhiên sẽ thích vị Triệu tiểu thư này.
Vị Triệu tiểu thư này vừa về Nam Kinh đã nổi tiếng, cô ta có tư tưởn cùng hành vi kiểu Tây, mặc âu phục, uống cà phê, là hình tượng tiểu thư thời đại mới.
Cố Chi suy nghĩ một chút, liền ngộ ra.
Chuyện này không phải chỉ có một mình Hoắc Đình Sâm quyết định!
Thế mà trước đây cô còn nhọc lòng tính toán làm thế nào để lấy lòng bà cả của Hoắc Đình Sâm, vậy mà cô không nghĩ tới, lỡ đâu người ta cơ bản không muốn cho cô vào cửa thì sao?
Cố Chi nhớ rõ Cố Dương cũng đã nhắc đến, người nước ngoài đều ủng hộ một vợ một chồng, là pháp luật nước họ, không thể vi phạm, không giống trong nước, chính phủ chỉ mới khởi xướng hình thức một vợ một chồng, trên thực tế ở đâu cũng có người nạp bà hai, bà ba vào nhà.
Bình thường các tiểu thư nhà giàu ở Thượng Hải có khả năng ở bên cạnh Hoắc Đình Sâm cô đều biết qua, nhưng mà một Triệu tiểu thư vừa đi du học về, gia cảnh tốt, tư tưởng kiểu Tây, làm sao có thể chấp nhận được việc chồng mình sau khi kết hôn còn rước vợ hai vào.
Hoắc Đình Sâm đối xử với cô càng lúc càng lãnh đạm, có khả năng là do vị hôn thê này. Vị hôn thê không muốn cho cô vào cửa, Hoắc Đình Sâm vì lấy lòng vị hôn thê cao quý nên mới muốn bỏ cô.
Cố Chi nhớ lại ngày hôm đó vì lấy lòng Hoắc Đình Sâm mà cô đã phải hèn mọn lấy lòng anh như thế nào, đột nhiên cảm thấy thật buồn cười.
Chỉ là cô cười một lúc liền bật khóc, không còn chút đoan trang ưu nhã nào, ngồi trên thảm mà gào khóc.
Nước mắt ào ào chảy ra.
Vị trí vợ hai của cô, quả thật đã bị ngâm nước nóng rồi.
Tên Hoắc Đình Sâm khốn nạn, ba năm thanh xuân của cô đều cho chó ăn rồi.
~ Hoàn chương 3 ~