Trần Gia Minh ngồi ở ghế lái, cũng thấy được Hoắc phu nhân cùng Triệu tiểu thư xuống xe bên kia đường.

Hai người vừa nói vừa cười, giám đốc còn tự mình ra nghênh đón hai người vào cửa hàng.

Trần Gia Minh khởi động xe, tay đặt trên vô lăng nhịp nhịp, nghĩ đến việc Hoắc phu nhân cùng Triệu tiểu thư đi cùng nhau lúc nãy, sau đó lại nhìn về phía Cố Chi đang ngồi phía sau.

Anh ta phát hiện Cố Chi ngồi ở sau cũng đang nhìn qua cửa sổ về hướng đó, đợi đến khi hai người đi vào cửa hàng rồi mới thu hồi ánh mắt. Cô đầu tiên là cúi đầu nghĩ gì đó, sau đó lại ngẩng đầu lên, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều có vài phần vui sướng.

Trần Gia Minh bị biểu cảm vui vẻ này của Cố Chi dọa sợ, anh ta ở Hoắc gia nhiều năm rồi, còn chưa bao giờ thấy bà hai lúc gặp bà cả mà vui vẻ bao giờ, bây giờ lại thấy Cố Chi thế này thì anh ta nghi ngờ không biết Cố Chi có biết người con gái trẻ tuổi đi bên cạnh Hoắc phu nhân có nghĩa là gì không nữa. Nhưng dù sao anh ta cũng không tiện hỏi, chỉ sờ sờ mũi rồi lái xe rời đi.

Xe bốn bánh chạy trên đường, Cố Chi nhớ lại người con gái trẻ đẹp đi bên cạnh Hoắc phu nhân, trong lòng ngập tràn vui mừng.

Có thể đi cùng Hoắc phu nhân, cơ bản chính là phu nhân tương lai của Hoắc Đình Sâm, tám phần mười là như thế rồi.

Hoắc gia rốt cuộc cũng đã chọn được cho anh một người phù hợp để nắm vị trí Hoắc phu nhân rồi!

Cố Chi cứ như vậy mà xác định người đi cùng Hoắc phu nhân chính là phu nhân tương lai do Hoắc gia lựa chọn là bởi vì cô cũng biết chút ý về người này. Cho dù cô với Hoắc phu nhân chưa bao giờ nói với nhau một câu nào.

Người con gái trẻ tuổi kia nếu chưa được Hoắc gia công nhận thân phận thì căn bản sẽ không đến gần Hoắc phu nhân được chứ nói chi là cùng nhau dạo phố mua sắm quần áo.

Cố Chi hai năm trước còn hao tâm tổn trí nghĩ làm thế nào để lấy lòng mẹ của Hoắc Đình Sâm, người này xuất thân là con quan ngoại, nay làm Hoắc phu nhân, cô cũng cố gắng làm mình có khí chất đoan trang, cố gắng làm mình trông giống như các tiểu thư con nhà gia giáo, từ nhỏ đã ăn mặc quyền quý. Cô thậm chí còn nhờ người gửi thư mời cho Hoắc phu nhân, mời bà đi uống trà chiều dạo phố, nhưng cô mời thì cứ mời, Hoắc phu nhân đều coi như không có gì, chưa bao giờ đáp lại.

Lúc đầu cô còn buồn bực, tưởng đã phạm phải sai lầm gì đó khiến cho Hoắc phu nhân không nhận được thư mời của cô, mãi đến khi Hoắc Đình Sâm biết chuyện, nói cô từ nay về sau không cần làm vậy nữa.

Khi đó Cố Chi mới biết, sự kỳ thị cao nhất chính là làm lơ.

Xuất thân là con nhà quan ngoại giao, từ nhỏ đã tiếp thu tinh anh giáo dục phương Tây, Hoắc phu nhân ăn mặc vô cùng khéo léo, đối nhân xử thế lễ phép, đương nhiên không thể cho phép bản thân thể hiện sự kỳ thị rõ ràng, chỉ có thể chọn làm lơ.

Cố Chi vốn không xứng làm vợ lẽ của con bà, trong xã hội phong kiến, chỉ có thể chọn làm lơ.

Người của Hoắc gia vẫn luôn biết đến sự tồn tại của Cố Chi, Hoắc Đình Sâm có đôi khi sẽ mang cô đến mấy buổi tụ họp với tư cách là bạn gái, nhưng người của Hoắc gia cũng chỉ biết đến sự tồn tại của cô thôi, còn nhiều hơn thì gì cũng không quan tâm.

Không phải là Cố Chi thần bí không thể nào tìm hiểu được, mà là đối với Hoắc gia mà nói, người như Cố Chi, bọn họ chẳng màng đến.

Đối với thân phận địa vị của Hoắc Đình Sâm mà nói, dù chưa kết hôn nhưng bên cạnh có phụ nữ cũng là bình thường, đến nỗi những người như Cố Chi, cả cái Thượng Hải này có cả ngàn cả vạn người muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, ai ai cũng xinh đẹp, sau này có cưới về cũng chỉ có thể làm bà hai, may mắn thì có thể sinh ra vài đứa con rồi dựa vào con, nếu không may mắn thì không biết khi nào sẽ bị Hoắc Đình Sâm quên lãng, cả đời chỉ có thể dựa vào cơm Hoắc gia cho, tiền Hoắc gia đưa mà sống qua ngày.

Nhưng đối với Cố Chi mà nói, cô vô cùng mong chờ vào chén cơm, đồng tiền này của Hoắc gia cho cô.

Xem ra, điều này sắp đến rồi!

Hoắc phu nhân với vị tiểu thư trẻ tuổi kia vừa cười vừa nói, có thể làm Hoắc phu nhân thích như thế, ngoại trừ con dâu tương lai ra thì chắc không còn ai khác.

Hoắc gia có quy định, cưới vợ cả rồi mới được nạp vợ lẽ, con dâu của Hoắc gia đã xuất hiện, ngày kết hôn chắc không còn xa. Đợi đến khi Hoắc Đình Sâm kết hôn cùng tiểu thư kia, cô liền có thể được Hoắc Đình Sâm rước về làm bà hai, chính thức ngồi vào ghế vợ lẽ rồi!

Mới vừa rồi còn thấy Hoắc Đình Sâm lạnh nhạt với mình, còn lo sợ sẽ bị thất sủng, vợ tương lai của anh đã xuất hiện rồi.

Cố Chi trước mắt còn có thể thấy được Hoắc Đình Sâm và vị tiểu thư kia sẽ cử hành hôn lẽ theo kiểu Tây, nhịn không được mà cười thành tiếng.

Dù sao mục tiêu của cô cũng là làm vợ hai của Hoắc Đình Sâm, ai làm phu nhân cô không quan tâm, nhưng xuất hiện càng sớm càng tốt.

Trần Gia Minh ngồi phía trước nghe thấy Cố Chi ngồi cười phía sau, trong lòng tràn ngập dấu chấm hỏi, lái xe cũng không yên.

Cô ấy cười cái gì thế? Chuyện này có gì vui mà cười à? Vị hôn thê của Hoắc tiên sinh đã xuất hiện rồi, đáng ra phải khóc mới đúng chứ nhỉ? Cô không khóc thì thôi đi, còn cười là sao? Chẳng lẽ cô không biết từ này về sau Hoắc tiên sinh đẹp trai lắm tiền của cô sẽ thuộc về người phụ nữ khác à?

Trần Gia Minh không biết là Cố Chi có biết suy nghĩ tính toán không, nhịn lại nghi vấn của bản thân mà chở cô đến dưới lầu Nam Tĩnh công quán.

Trần Gia Minh đem những túi đồ Cố Chi mua lúc chiều lên lầu, Cố Chi lấy chìa khóa mở cửa, Trần Gia Minh bỏ đồ xuống, tạm biệt ra về.

Trước khi anh ta rời đi, vẫn nói với Cố Chi một câu: "Tôi sẽ nhắc đến cô trước mặt Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh nếu rảnh nhất định sẽ đến gặp cô."

Cho dù không biết cô suy nghĩ tính toán gì, nhưng đối với Cố Chi bây giờ, Trần Gia Minh cũng có chút đồng tình. Đừng nhìn thấy cô bây giờ được Hoắc tiên sinh lo ăn sung mặc sướng, sau này Triệu tiểu thư vào cửa rồi, không biết tương lai của cô thế nào nữa.

Vợ cả ôn hòa, vợ hai cũng không quá thảm đi. Vợ cả mà hung dữ, vợ hai cũng không có kết cục tốt đẹp gì.

"Được, cảm ơn anh." Cố Chi không để ý gì mà đáp. Dù sao Hoắc Đình Sâm cũng phải cưới vợ, cô chỉ cần duy trì tình trạng hiện tại, tranh sủng gì đó cô không cần, lỡ chọc tới Hoắc phu nhân thì sau này chỉ có chết thảm.

Trần Gia Minh muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Cố Chi đóng cửa lại, đá giày trên chân ra, nhìn dưới đất đầy hộp lớn hộp nhỏ, nhẹ nhàng đá hai cái, đem toàn bộ đá vào phòng khách.

Cô lười biếng ngồi trên sô pha, rót cho mình một ly trà, ngửi mùi rất thích, cũng chẳng buồn mở ra xem trang sức quần áo mới mua lúc nãy.

Cô làm như đống quần áo trang sức này không phải là do cô hăng hái lựa chọn hai tiếng trước ở trung tâm bách hóa.

Cố Chi phát hiện cô không thích quần áo trang sức gì, mà là thích cảm giác tiêu tiền, đặc biệt là tiêu tiền của Hoắc Đình Sâm.

Cô ở trước mặt Hoắc Đình Sâm thì khom lưng lấy lòng, cho nên mới đem hết ức chế kìm nén trong lòng xả ra bằng việc tiêu tiền của anh, tiêu tiền không chút nương tay, nhưng mà những đồng tiền cô tiêu đó đối với Hoắc Đình Sâm cũng chẳng có nghĩa lý gì. Chuyện này khiến cho Cố Chi cảm giác như đấm vào bông, chẳng thỏa mãn bao nhiêu.

Có tiền thì có gì hơn chứ, kết hôn rồi không phải đều là đưa cho vợ giữ hết à.

Cà vạt của Hoắc Đình Sâm hôm trước còn quăng ở trên sô pha, Cố Chi nhìn chằm chằm cái cà vạt này, một bên xoa xoa bắp chân, một bên nghĩ nghĩ.

Hoắc Đình Sâm đến bây giờ còn chưa kết hôn, không phải vì anh không cưới được vợ, cả cái Thượng Hải này có ai là không muốn gả cho anh chứ.

Hoắc lão gia tử xây dựng cơ ngơi xí nghiệp, trong tay có không ít xưởng tơ lụa, xưởng thuốc lá, công ty quốc tế mậu dịch, thường xuyên phải giao thiệp với người nước ngoài, thậm chí còn điều hành cả tuyến đường sắt. Thời điểm này, cả nước chưa có nhiều tuyến đường sắt, chính phủ đối với Hoắc gia còn phải nể vài phần, thật sự là khiến người ta đỏ mắt chờ mong. Mà mẹ của Hoắc Đình Sâm, Hoắc phu nhân, lại còn là con gái duy nhất của bộ trưởng bộ ngoại giao Nam Kinh, từ nhỏ đã được nuôi dạy kiểu Tây, gả cho cha của Hoắc Đình Sâm coi như cũng là môn đăng hộ đối.

Hoắc Đình Sâm lại là con trai độc nhất của hai người, từ lúc sinh ra đã ngậm thìa vàng, hơn mười tuổi đã được đưa đi nước ngoài du học, lúc trưởng thành thì về nước, Hoắc gia còn tổ chức tiệc long trọng để chúc mừng, anh có tướng mạo anh tuấn, lại có khí chất, khiến cho vô số tiểu thư ngày nhớ đêm mong.

Nhưng mà những chuyện này là sau này Cố Chi mới nghe được, còn lúc Cố Chi và Hoắc Đình Sâm ở bên nhau thì anh đã tiếp nhận xí nghiệp Hoắc thị rồi. Cô khi đó nghĩ Hoắc Đình Sâm cùng lắm cũng chỉ là thiếu gia trong nhà có tiền chút thôi, ở Thượng Hải này có cả đống, ai dè sau này nghe ngóng được mới biết bối cảnh anh khiến người ta nể sợ như vậy.

Coi như bản thân cô may mắn, tưởng câu được con rùa vàng ai dè câu được rùa kim cương. Cố Chi vốn nghĩ như vậy, chỉ là nhớ lại hồi chiều Hoắc phu nhân đi chung với tiểu thư kia, liền chép miệng.
 


Thôi, người xứng với Hoắc Đình Sâm cũng phải là hạng kim cương danh chính ngôn thuận.

Cũng không biết vị tiểu thư hạng kim cương mặc âu phục kia có dễ sống chung không nữa.

Đối với thân phận sau này của cô mà có làm người ta chán ghét thì cũng dễ hiểu, chẳng qua chỉ hy vọng có thể bị ghét ít một chút thôi.

Cố Chi nghĩ về chuyện vào Hoắc gia làm bà hai, cũng chỉ mong có thể có chút hảo cảm với vợ của Hoắc Đình Sâm, để sau này cô ấy có thể cho cô nhiều tiền tiêu vặt một chút thôi.

Cố Chi ngồi trên sô pha một lát, sau đó lại nghĩ đến việc hôm nay bắt gặp Hoắc phu nhân cùng vị tiểu thư kia. Người cũng đã xuất hiện, đồng nghĩa với việc cuộc sống của cô sẽ thay đổi.

Cuối cùng vẫn phải thay đổi thôi.

Cố Chi hoàn hồn, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã tối, đèn đường cũng đã được thắp lên.

Dùng điện làm đèn đường, trước kia vốn tưởng là mơ ước xa vời, bây giờ duỗi tay ra đã có thể chạm tới.

Cố Chi đứng dậy, nấu cho mình một bát mỳ, ăn xong thì mới mở mấy hộp đồ ra xem, đem cất trang sức đi, xong còn tính toán lần sau sẽ đem món nào ra hiệu cầm đồ.

Cố Chi ngồi trước bàn trang điểm sắp xếp lại trang sức, từ dưới chậu hoa lấy ra một cái chìa khóa, mở ngăn kéo bàn trang điểm ra.

Cô mở ngăn kéo ra, bên trong có hai quyển sổ tiết kiệm, còn có mấy tờ chi phiếu.

Cố Chi đầu tiên đếm con số trong sổ tiết kiệm, trong lòng vui vẻ, sau đó lại cầm mấy tờ chi phiếu.

Chữ ghi trên chi phiếu Cố Chi đọc không hiểu lắm, cô chỉ đọc ra được người đứng tên là Cố Dương, cùng với những con số bên trong này thôi.

Hai năm nữa Cố Dương sẽ vào đại học, học hai năm xong cô muốn đưa em trai đi du học, lúc đó sẽ phải tiêu không ít tiền.

Cũng may Cố Dương vốn thông minh lại chăm chỉ, lần trước thi còn đứng nhất nữa.

Cố Chi tươi cười vui mừng.

Cô đem mấy cái này xem qua một lần, sau đó cẩn thận cất lại chỗ cũ, dùng khóa khóa lại, sau đó đem chìa khóa nhét dưới chậu hoa.

Cố Chi hừ một tiếng rồi đi vào phòng tắm.

Nước ấm từ vòi hoa sen chảy xuống, rơi trên mặt đất rào rào, cả phòng tắm ngập tràn hơi nước. Cố Chi ở trong phòng tắm vì hơi nước mà hai má hồng lên, cô nhắm hai mắt lại, thở khẽ, dùng dầu gội nhập khẩu mà gội đầu.

Trong phòng tắm có tiếng nước, Cố Chi lại còn hát khe khẽ, cho nên không nghe thấy chuông điện thoại kêu.

Bên ngoài chuông điện thoại kêu một lúc chưa ngừng, Cố Chi ở trong phòng tắm rửa sạch sẽ, chuông điện thoại cũng ngừng reo.

Cố Chi quấn tóc vào khăn tắm rồi bước ra.

Cô lấy máy sấy ra sấy tóc, sau đó lau mặt rồi bôi kem dưỡng, sau đó mới tắt đèn, lên giường nằm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ rất nhanh sẽ buồn ngủ, Cố Chi ngáp một cái, chỉ là trước khi đi ngủ, đột nhiên lại nghĩ đến Hoắc phu nhân và vị tiểu thư kia.

Hoắc Đình Sâm sắp kết hôn. Vị tiểu thư cao quý kia chắc là gả cho anh rồi.

Cố Chi không biết vì sao lúc mình nằm xuống lại nghĩ về chuyện này, nhíu mày, trở mình một cái.

Muốn cưới thì cứ cưới đi.

Dù sao cô cũng chỉ để ý đến tiền của Hoắc Đình Sâm thôi, đâu có để ý đến anh.

Nghĩ như vậy khiến tâm tình cô vui vẻ không it, Cố Chi cuối cùng cũng đi ngủ, khóe môi còn treo ý cười.

Cô ngủ rất sâu, cho nên không nghe tiếng mở cửa, cũng không cảm nhận được trong bóng đêm có một thân ảnh cao lớn đứng trước giường cô.

~ Hoàn chương 2 ~

Hoắc Đình Sâm:??? Cho em nói lại lần nữa, em cần cái gì không cần cái gì????

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play