Vì mẹ chưa xuất viện, phòng làm việc cũng không có người ở, đợi đến khi Ngu Điềm phản ứng lại, xe của Ngôn Minh đã lái vào trong tiểu khi nơi anh ở.

Ngu Điềm không nhịn được kháng nghị: “Em phải về phòng làm việc ở!”

Ngôn Minh gần như ngay lập tức xin lỗi: “Ngại quá, quen lái xe theo tuyến đường về nhà, cho nên không phản ứng kịp, theo bản năng đã lái về đây.”

Chỉ là tuy rằng thái độ nhận lỗi vô cùng tốt, Ngu Điềm vẫn cảm thấy trong lời nói của Ngôn Minh không có bao nhiêu chân thành, bộ dáng của anh thoạt nhìn không có chút nào ngượng ngùng hay hổ thẹn vì đã làm sai chuyện, lại rất còn rất đúng lý hợp tình, xin lỗi không hề có thành ý, thậm chí khiến Ngu Điềm hoài nghi anh đang cố ý.

Nhà của Ngôn Minh cách phòng làm việc một đoạn đường, mà giờ phút này vốn đang là mưa phùn lất phất bỗng biến thành mưa rào sấm chớp, như đang cố tình phối hợp với bầu trời đêm đen kịt, tất cả âm thanh công nghiệp do con người tạo ra đều biến mất trời tiếng mưa, chỉ còn lại âm thanh những hạt mưa rơi tầm tã gõ lên cửa sổ xe, thậm chí còn có cảm giác như ngày tận thế sắp đến.

Ngu Điềm và Ngôn Minh như hai người duy nhất còn sống sót trong trận mưa lớn này, bị nhốt trong không gian chật hẹp kín mít, chỉ có thể sống nương tựa vào nhau.

“ Thời tiết tệ như vậy, cũng đã muộn rồi, cô sẽ không muốn tôi đưa cô về phòng làm việc đấy chứ?”

Ngôn Minh hiển nhiên rất biết bắt chẹt tâm lý của Ngu Điềm, đối mặt với vấn đề như vậy, Ngu Điềm xác thực không có cách nào gật đầu nói đúng.

Cô đành phải an phận thủ thường đi theo Ngôn Minh về phòng dành cho khách trong nhà anh, dù cho rất không tình nguyện.

Cái hôn vừa rồi đã đảo lộn tất cả mọi thứ.

Ngu Điềm trở nên không còn giống chính mình, tim đập lúc nhanh lúc chậm… thời điểm rời xa Ngôn Minh mới có thể bình tĩnh hơn một chút, nhưng chỉ cần tới gần cô một chút, cô sẽ khó có thể kiểm soát được mình.

Ngôn Minh nhìn qua không tốt hơn Ngu Điềm là bao, nhưng anh vẫn kiên trì rót cho Ngu Điềm một ly sữa bò một cách vô cùng tự nhiên, nhưng lại ngại ngùng nói chúc ngủ ngon, sau đó trở về phòng của mình.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn đang rơi, bầu trời đen như mực bỗng bị tia chớp cắt qua, phòng dành cho khác mà Ngu Điềm ở vẫn giữ nguyên trạng thái của cô rời đi, ngoại trừ trên bàn có thêm một lọ hoa hướng dương, cánh hoa màu cam trong đêm nhìn có vẻ ấm áp.

Ngu Điềm chui đầu vào trong chăn một lúc lại chui ra, cho đến khi đầu tóc lộn xộn, vẫn không thể ngủ được.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Ngôn Minh.

Ngôn Minh đáng chết đáng giận.

Ngu Điềm sẽ không nhận thua, nhưng cũng không muốn yếu thế, cô quyết định không thể một mình mất ngủ được.

Vừa rồi Ngôn Minh hôn mình xong, Ngu Điềm vốn phải chất vấn anh, điện thoại của Ngôn Minh lại đúng lúc vang lên, hình như bệnh viện có chuyện gì đó, đợi anh nhận cuộc gọi xong, đề tài đã bị tách ra, Ngu Điềm và Ngôn Minh đã đi tới bãi đỗ xe.

Chủ đề bị thay đổi, Ngu Điềm cũng không muốn hùng hổ dọa người tỏ ra để ý nhiều tới chuyện này.

Nhưng chuyện tới nước này, trằn trọc, Ngu Điềm vẫn cảm thấy không vượt qua được giới hạn trong lòng kia.

Sao có thể không thèm để ý.

Nhưng cũng không thể quang minh chính đại ở chỗ này rối rắm.

Cô mặc quần áo vào, cào cào tóc, sau đó hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi tới trước phòng Ngôn Minh, dùng sự bốc đồng và dũng khí còn chưa nguội lạnh gõ cửa phòng Ngôn Minh.

So với chính mình mất ngủ, Ngôn Minh quả nhiên bình tĩnh hơn nhiều, tên này vẫn mà đã tắt đèn ngủ ngon lành.

Ngu Điềm bật đèn sàn, anh mới vừa ngái ngủ vừa bò dậy, nhìn về phía cửa.

“Ngu Điềm?”

Ngu Điềm không cho Ngôn Minh cơ hội phản kháng hay phản ứng, cô bò thẳng lên giường Ngôn Minh, sau đó bưng lấy mặt anh, hôn xuống.

Phản ứng đầu tiên của Ngôn Minh là ngây ngốc, nhưng rất nhanh, anh đã đáp lại cô.

So với nụ hôn này, trước đó chỉ là hôn như trẻ con chơi đồ hàng.

Đây là lần đầu tiên hai người hôn sâu.

Ngu Điềm không biết sao lại biến thành như thế này, cô giữ tâm tư không thể thua Ngôn Minh, kết quả lúc thật sự hôn, người muốn chạy trốn lại là chính mình.

Ngoài cửa sổ vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng, trên vách tường là hai bóng người đang ôm hôn nồng nhiệt.

Ngu Điềm có thể cảm nhận được Ngôn Minh bắt đầu xâm nhập.

Rõ ràng người chủ động là mình, nhưng cuối cùng Ngôn Minh lại đảo khách thành chủ, ôm lấy mặt Ngu Điềm.

Ngu Điềm có thể nghe thấy tiếng thở dốc nỗ lực khắc chế của anh, mang theo sự kìm nén gợi cảm, còn có một chút hormone bị mất khống chế.

Trên người Ngôn Minh vốn đắp chăn mỏng giờ đã rơi xuống, anh chỉ mặc đồ ngủ bằng lụa đơn bạc.

Loại quần áo này mặc lên người cực kỳ thoải mái, nhưng ngoài đắt ra, thì còn có chút khuyết điểm.

Do tính chất mỏng manh của tơ lụa, khiến cho đường cong thân thể và một chút thay đổi không cách nào che giấu.

Ngôn Minh có phản ứng.

Người đàn ông lạnh lùng đứng đắn, giờ phút này đuôi mắt hơi phiếm hồng, mang theo vẻ gợi cảm khó có thể miêu tả và mất khống chế, ánh mắt nóng bóng chứa đầy dục vọng.

Trong bầu không khí ái muội lan tràn tới cảnh đẹp ý vui như vậy, Ngu Điềm điều chỉnh là nhịp thở của chính mình, bình tĩnh đẩy Ngôn Minh ra, leo xuống khỏi giường anh.

“Chỉ là một nụ hôn chúc ngủ ngon thôi.”

Mắt Ngu Điềm nhìn lướt qua nơi phồng lên dưới lớp quần ngủ của Ngôn Minh: “Gần đây oi bức, nếu hỏa khí lớn, thì nên uống nhiều nước, ngủ sớm dậy sớm, ngày mai còn phải đi làm nữa.”

Cô nói xong, cười ngọt ngào với Ngôn Minh, sau đó cúi người tới gần bên tai anh, dùng âm thanh nũng nịu nhẹ giọng nói: “Cho nên, ngủ ngon nhé, anh Ngôn Minh.”

Trước ánh mắt kinh ngạc và nghiến răng nghiến lợi của Ngôn Minh, Ngu Điềm bỏ chạy nhanh như thỏ.

Trở lại phòng dành cho khách, tim của Ngu Điềm vẫn còn đang đập thình thịch, cô như con thỏ may mắn thoát khỏi tay thợ săn, thở phào nhẹ nhõm lại có chút lâng lâng đắc ý.

Chính mình bị Ngôn Minh nhiễu loạn nội tâm không ngủ được, dựa vào đâu mà Ngôn Minh có thể ngủ ngon?

Anh cũng phải không ngủ được!

**

Đêm nay, cuối cùng Ngôn Minh có ngủ ngon hay không Ngu Điềm cũng không biết, nhưng Ngu Điềm biết chính mình vẫn ngủ không ngon.

Ngày hôm sau thức dậy, quả nhiên Ngôn Minh đã ra ngoài tới bệnh viện, nhưng người đàn ông này thậm chí vẫn còn có thời gian chuẩn bị bữa sáng cho Ngu Điềm.

Tâm tình của Ngu Điềm tốt hơn chút, ăn xong bữa sáng, lại theo tới bệnh viện phụ thuộc, hôm nay cô đến đón mẹ xuất viện.

Chỉ là tâm trạng tốt của Ngu Điềm không kéo dài được bao lâu, lúc xếp hàng làm thủ tục xuất viện cho nữ sĩ Tống Xuân Hương, lại nghe được cách đó không xa truyền đến một trận âm thanh ồn ào.

Bác gái xếp hàng phía trước Ngu Điềm tặc lưỡi hai tiếng, lắc đầu, thảo luận với bạn già của mình: “Hiện giờ ấy à, một số bác sĩ nam trẻ tuổi thật chẳng ra làm sao, vừa mới kết hôn sinh con, đã nhân lúc vợ đang mang theo mà đi tìm tình nhân, con gái nhà người ta làm ầm tới tận bệnh viện rồi.”

“Còn không phải sao, cô gái này nhìn còn rất trẻ, từ buổi sáng đã ở trước cổng bệnh viện phát tờ rơi, kể chuyện về tên cặn bã phụ lòng kia, đáng thương quá, bà xem, tôi có tờ rơi đó này, tiểu tam kia lớn lên còn rất xinh đẹp…”

“Hả? Sao trông giống cô gái đứng phía sau bà vậy?” 

Ánh mắt của bác gái của mọi người cùng quét tới trên người Ngu Điềm, hai người nhẹ giọng thì thầm nói: “Thật sự giống nhau như đúc.”

Ngu Điềm không hề có hứng thú với loại bát quái này, cũng lười sửa lại ánh mắt của nhóm bác trai bác gái này, cô làm xong thủ tục xuất viện, đưa nữ sĩ Tống Xuân Hương lên taxi, chuẩn bị trở lại tìm Tề Tư Hạo nói về chuyện quay tư liệu làm phổ cập khoa học, kết quả vừa mới đặt chân vào đại sảnh bệnh viện, Ngu Điềm đã bị một cô gái trẻ tuổi túm chặt lấy.

“Hân Hân! Có phải là cô ta không? Tớ tìm thấy con tiện nhân đó rồi!”

Ngu Điềm còn chưa kịp phản ứng, cô gái túm lấy cô đã nhanh chóng gọi người tới giúp, mấy cô gái trẻ vây quanh Ngu Điềm.

Ngu Điềm có chút mờ mịt: “Các người có phải tìm nhầm người rồi không?”

Cầm đầu là một cô gái trẻ trông có vẻ hung tợn, trên mặt tràn ngập khinh mệt và coi thường: “Mày là Ngu Điềm đúng không? Tao vừa mới nghe một bác gái nói trông thấy một người rất giống cũng đang ở trong bệnh viện, không ngờ đúng thật là mày nha.”

“Thật con mẹ nó không biết xấu hổ, vậy mà còn dám dây dưa tới tận bệnh viện, không cảm thấy làm tiểu tam mất mặt sao?”

Cục diện lúc này là giết Ngu Điềm không kịp trở tay.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Đã chỉ tên nói họ, nhìn qua cũng không giống như nhận nhầm người.

Nhưng chính mình làm tiểu tam khi nào?

Ngu Điềm hoang mang, sửng sốt mất một lúc, trong lòng nhảy lên một dự cảm không tốt…

Chẳng lẽ…Chẳng lẽ Ngôn Minh có bạn gái chính quy hoặc vợ?

Chỉ là Ngu Điềm ngây người, phản ứng này ở trong mắt mấy cô gái kia chính là cam chịu, có tật giật mình.

“Hân Hân! Mau tới đây! Đối chất với tiện nhân này xem, xé rách miệng nó!”

Đại sảnh bệnh viện trước giờ vẫn luôn đông người qua lại, số lượng người rất lớn, hiện giờ bởi vì khúc nhạc đệm này, càng không ngừng có người ghé mắt lại đây, Ngu Điềm đang có chút hết đường chối cãi, trong lòng cũng muôn vàn nghi ngờ, kết quả đẩy đám người ra, chào đón cô là một gương mặt quen thuộc.

Triệu Hân Hân.

Bạn gái của Trịnh Đình Phó.

Trên mặt cô ta vẫn là vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng thần sắc hơi tiều tụy, khó coi, trên người tuy mặc toàn đồ hiệu, nhưng nhìn qua đã thấy rộng thùng thình, bụng nhỏ hơi phồng lên cũng nhìn thấy rõ ràng.

Giờ phút này, tay cô ta đang cầm một xấp tờ rơi, hiển nhiên là đang phân phát.

Có lẽ cũng không đoán được sẽ gặp được Ngu Điềm ở chỗ này, cô ta cực kỳ kinh ngạc, trong mắt là hận ý dày đặc.

“Mày là cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ, Đình Phó đã sớm chia tay, đá văng mày rồi, tao mới là người thích hợp với Đình Phó hơn, chúng tao ở bên nhau vốn vô cùng ân ái, tao cũng đã mang thai, đính hôn với Đình Phó, định tháng sau sẽ đi đăng ký kết hôn, kết quả mày nửa đêm động dục, câu dẫn người đàn ông của tao đi thuê phòng với mày, chen chân vào gia đình của tao, hại tao động thai suýt chút nữa sinh non.”

Đây quả thực là lời nói vô căn cứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play