Sáng sớm hôm nay, bởi vì thức khuya, đến khi cô tỉnh dậy Ngôn Minh đã đi làm, bởi vậy nhờ họa được phúc tránh được một cảnh xấu hổ.
Vì thế Ngu Điềm đi bệnh viện thăm mẹ trước, xác nhận thông tin xuất viện vào ngày mai, sau đó tóm lấy Tề Tư Hạo đang trong ngày nghỉ tới hỗ trợ chuyển nhà và bày trí lại phòng làm việc.
Tề Tư Hạo cả mặt đầy ý xuân, gần như vừa thấy Ngu Điềm đã đập vào mặt cô một tin tức lớn…
“Tôi và Cao Mân ở bên nhau rồi!”
Tên này không ngừng khoe khoang, bắt đầu điên cuồng biểu diễn đút cẩu lương cho Ngu Điềm nghẹn chết.
“ Bà biết không? Tối hôm qua Cao Mân lái xe đưa tôi về, kết quả chưa đưa tôi về đến nhà, nửa đường dừng lại, cô ấy không nhịn được ép hỏi tôi, rốt cuộc có đang hẹn hò với bà không, không trả lời rõ ràng thì không cho tôi về.”
Tề Tư Hạo vừa giúp Ngu Điềm quét rác vừa đắm chìm trong dư vị tối qua: “Tôi vốn đang suy nghĩ ấp ủ cảm xúc như thế nào, ám chỉ cho cô ngốc này một chút, kết quả không nghĩ tới cô ấy ngược lại chất vấn tôi trước, ra bài không theo lẽ thường chút nào.”
Cậu ta như đang oán trách nhưng lại cực kỳ hưởng thụ nói: “Thật là ngốc mà, không biết một mối quan hệ, con gái nếu như chủ động đưa át chủ bài, sẽ rất dễ dàng bị người ta ăn mất, rơi vào thế bị động sao? Tôi chỉ dùng chút thủ đoạn nhỏ như vậy để kích thích đã tức muốn khóc rồi, nói năng lộn xộn tỏ tình với tôi, khóc đến mức tôi đau lòng muốn chết.”
Tính cách Cao Mân không lạnh không nóng như vậy, chỉ kích thích một chút, đã có phản ứng như vậy, kết quả Ngôn Minh thì tâm lặng như nước.
Cặn bã!
Kết quả cái Tề Tư Hạo có bạn gái xong là trở mặt vô nhân tính nào, vậy mà còn tung ra đòn chí mạng khiến Ngu Điềm không kịp trở tay: “Đúng rồi, hôm này tới giúp bà chuyển nhà, tiện thể giới thiệu cho bà vài đàn anh đàn em, chúng ta liền thanh toán xong. Mặc dù ngày hôm qua luôn miệng giải thích với Cao Mân về quan hệ với bà, cô ấy cũng hiểu, nhưng tôi sợ cô ngốc nhà mình sẽ còn hiểu lầm mà khổ sở trong lòng, sau này tôi sẽ giữ khoảng cách với bà. Ít nhất sắp tới, tôi với bà phải tránh tị hiềm, bà tốt nhất mau chóng tìm một đối tượng, đỡ khiến cho Cao Mân hiểu lầm, nghĩ tôi có gì đó với bà.”
Ngu Điềm quả thực tức muốn bật cười, kết quả Tề Tư Hạo là người mới vừa thoát kiếp độc thân, còn đang say mê tự luyến…
“Tôi biết tôi rất ưu tú, mỗi năm đều đắm chìm trong khí chất của tôi, bà muốn tìm một đối tượng không chênh lệch lắm với tôi, quả thật rất khó, tiêu chuẩn cao dẫn tới tỷ lệ độc thân cũng tăng theo, nhưng không quan trọng. Cá Nhỏ, tối nay các bác sĩ mới luân chuyển tới bệnh viện tổ chức một buổi tụ họp, bà có thể có nhiều lựa chọn.”
Tề Tư Hạo nói chuyện yêu đương, cả người đều bành trướng.
Ngu Điềm cạn lời tới cực điểm, cô gần như theo bản năng phản bác: “Ông đang tự dát vàng lên mặt mình đấy hả? Bên cạnh tôi không có ai tốt hơn ông? Ngôn Minh không mạnh hơn ông chắc?”
“Tư sắc Ngôn Minh quả thật hơn tôi một bậc, nhưng tính tình anh ấy quá kém!” Tề Tư Hạo đương nhiên nói: “Một người lạnh như băng không dính khói lửa phàm tục, anh ấy sẽ thích ai? Tôi khó có thể tưởng tượng được anh ấy yêu đương sẽ là dáng vẻ gì, anh ấy sẽ ăn nói khép nép với người ta sao? Tôi thật sự nghĩ không nổi. Tôi vừa nghĩ đến Ngôn Minh, trong đầu sẽ tự động nhớ lại bộ dáng anh ấy mắng tôi tới không ngóc đầu lên được…”
Là bác sĩ luân chuyển tới khoa mắt, Tề Tư Hạo đương nhiên không ít lần bị Ngôn Minh phê bình, chỉ ra lỗi sai, cậu ta nói tới đây, trên mặt còn lộ ra vẻ mặt nghĩ tới là sợ: “Toàn bộ bệnh viện, người đáng sợ nhất chính là Ngôn Minh, mắng người không cần dùng tới một từ ngữ thô tục nào, một ánh mắt lạnh như băng quét tới, như kiểu thao tác của bạn chỉ có thiểu năng trí tuệ mới làm ra được, nháy mắt cảm thấy bị khinh thường, nhân cách bị giẫm đạp và tàn phá không thương tiếc…”
Nhưng mà rất nhanh, Tề Tư Hạo đã vui trở lại: “Không sao, cuối cùng tôi đã đánh bại người đàn ông Ngôn Minh này, bà xem cô ngốc nhà tôi, vốn thích Ngôn Minh, kết quả đến cuối cùng mới phát hiện, đóa hoa cao lãnh như Ngôn Minh, nhìn thì đẹp, nhưng làm bạn trai thì không thực tế cho lắm, vẫn là kiểu soái ca nhà bên như tôi tốt hơn.”
Ngu Điềm nghe không nổi nữa.
Cô cướp lấy cái chổi trong tay Tề Tư Hạo: “Ông lượn nhanh đi.”
“?”
Ngu Điềm mặt mày vô cảm: “Không phải ông xuất sắc tới độ đánh bại Ngôn Minh sao? Tôi sợ nếu nhìn thêm người ưu tú như ông, tôi cả đời sẽ không gả được.”
“…………..”
Chẳng qua Tề Tư Hạo khoe khoang thì khoe khoang, chuyện đã hứa vẫn sẽ nói được làm được.
Buổi tối hôm nay, cậu ta kéo Ngu Điềm tới buổi tụ họp của các bác sĩ luân chuyển.
“Tất cả bác sĩ luân chuyển của thành phố Dung, cơ bản đều ở đây, người trẻ tuổi chiếm đa số, đa phần là đối tượng chưa có gia đình, vừa lúc rảnh rỗi đến tham gia tụ hội.” Tề Tư Hạo làm mặt quỷ với Ngu Điềm: “Bà tự mình nắm chắc cơ hội đấy, tôi đưa bà đi làm quen trước, lát nữa tôi về sớm. Tôi còn muốn đi hẹn hò với Cao Mân nữa.”
Không thể không nói, chuyện nói lời giữ lời này, Tề Tư Hạo vẫn luôn làm không tồi.
Chờ vào tiệc, Ngu Điềm mới phát hiện, tham gia buổi tụ họp hôm nay, phần lớn là bác sĩ nam trẻ tuổi, có giá trị nhan sắc mà khí chất còn không rất được, hơn nữa chuyên khoa nào cũng có.
Nhân duyên của Tề Tư Hạo không tồi, lôi kéo Ngu Điềm giới thiệu một vòng, rất nhanh Ngu Điềm đã có phương thức liên hệ của hầu hết các bác sĩ, trong đó có không ít bác sĩ là bạn cùng trường của Ngu Điềm, hoặc là tốt nghiệp trường y khác ở thành phố Dung. Trên cơ bản đều cùng trong một vòng tròn xã giao, trò chuyện rất có cảm giác thân thiết, đều là người cùng ngành hoặc cùng ngành một nửa, không lo không có đề tài chung để nói sẽ cảm thấy xấu hổ tẻ nhạt.
Đều là bác sĩ luân chuyển mới công tác không lâu, lần này họp mặt cũng chỉ chọn nhà hàng liên hoan có giá trung bình, không phải nơi ồn ào nhốn nháo, chướng khí mù mịt, mà chỉ là mấy người trẻ tuổi bận rộn công việc tụ họp cùng nhau xem bóng đá, bầu không khí khá tốt.
Bởi vì vị trí nhà hàng tương đối hẻo lánh nên tối này ngoại trừ tiệc giao lưu của các bác sĩ cũng không có thực khách nào khác, như thể được bao hết.
Ngu Điềm ngồi ở trong đó, nghe mấy bác sĩ nam bên cạnh bóc phốt mấy giáo sư hướng dẫn của mình sinh động như thật, cũng cảm thấy khá thú ý.
Chỉ là, Ngu Điềm vừa mới bắt đầu nói chuyện với một bác sĩ nam trong đó về sự nghiệp truyền thông làm phổ cập khoa học của mình thì cửa lớn nhà hàng đột nhiên truyền đến âm thanh được đẩy ra.
Ngu Điềm theo bản năng nhìn sang, sau đó thấy một vị khách không mời mà tới.
Vậy mà là Ngôn Minh.
Anh mặc áo khoác tối màu, lạnh lùng cao lớn, cởi xuống áo blouse trắng, anh cũng như thoát khỏi hình tượng bác sĩ, chỉ đơn giản biến thành một người đàn ông điển trai, cao ngạo.
Không biết vì sao, Ngu Điềm thấy hơi chột dạ và hoảng loạn.
Tìm cũng đập nhanh hơn.
Ngôn Minh tới tìm mình sao?
Cô cúi đầu, hơi muốn tránh né, không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Nhưng rất nhanh, Ngôn Minh đã dùng hành động của mình chứng minh Ngu Điềm nghĩ nhiều rồi.
Người đàn ông mắt nhìn thắng bước đi, sau đó không đi tìm Ngu Điềm, chỉ chọn một chỗ trống ngồi xuống, đợi phục vụ đi tới, gọi đồ uống.
Chẳng lẽ là trùng hợp? Đi ngang qua? Vừa lúc ngẫu nhiên gặp được?
Ngu Điềm hơi không chắc chắn.
Lấy bất biến ứng vạn biến.
Cô thẳng sống lưng, lại chuyển tầm mắt về trên mặt bác sĩ nào trước mắt: “Nói tóm lại, tài khoản phổ cập khoa học này của em…”
Ngu Điềm mới vừa lên tinh thần giảng giải với đối phương đề án của mình, kết quả vừa thoáng liếc mắt đã thấy một bác sĩ nữ được luân chuyển tới bệnh viện phụ thuộc đã xô đẩy một bác sĩ nữ khác, thẹn thùng lại thấp thỏm đi về phía Ngôn Minh.
Vẻ mặt đối phương như nai con chạy loạn, khiến người khác vừa nhìn liền hiểu ngay.
Không có gì để nghĩ.
Người như Ngôn Minh bị người khác tiếp cận cũng rất bình thường, dựa theo tính cách của anh, có lẽ sẽ không tùy tiện cho người ngoài phương thức liên lạc.
Ngu Điềm không để ý tới, dứt khoát quay đầu đi, tiếp tục trò chuyện với vị bác sĩ nam kia về hoạt động của tài khoản phổ cập khoa học.
Chỉ là khóe mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn về phía Ngôn Minh…
Bác sĩ nữ kia quả nhiên muốn xin số điện thoại, cô ấy hồi hộp nhìn Ngôn Minh, lấy điện thoại ra, nói gì đó.
Nhưng không xuất hiện cảnh tượng lạnh lùng từ chối như Ngu Điềm nghĩ, Ngôn Minh cười một cái, sau đó cực kỳ tự nhiên, lưu loát mà lấy điện thoại từ trong túi áo ra, từ góc độ của Ngu Điềm có thể nhìn thấy đường cong cằm hoàn mỹ của anh, vẻ mặt anh vẫn không có quá nhiều thay đổi, nhưng hành động như vậy rõ ràng là…
Anh muốn trao đổi số điện thoại với người khác?!
Ngu Điềm quả thực suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Vì sao lúc mình xin phương thức liên hệ của anh khó như vậy? Giống như chỉ chính mình bị phân biệt đối xử?
Cô rất tức giận.
Cực kỳ cực kỳ tức giận, quả thật sắp nổi trận lôi đình.
Đợi cô ý thức lại mới nhận ra bác sĩ nam đang nói chuyện được nửa chừng bị mình bỏ rơi đang đi thẳng tới trước bàn Ngôn Minh.
Ngôn Minh lúc này như cuối cùng mới nhìn thấy cô, anh ngẩng đầu, hai mắt sâu như giếng cổ. Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên trong nhà hàng, âm nhạc trở nên lúc gần lúc xa, như cảm xúc nào đó khó có thể nắm bắt, mỗi một nốt nhạc đều như cất giấu bí mật, chỉ cần chăm chú nhìn nhau sẽ thấu tỏ.
Ngu Điềm và Ngôn Minh đồng thời nhìn về phía đối phương, như là muốn tìm tòi nghiên cứu bí mật trong nội tâm của nhau, nhưng gần như trong cùng một khoảnh khắc, cả hai người đồng loạt nhìn đi chỗ khác, không được tự nhiên, có cùng mong muốn ban đầu…không muốn bị đối phương nhìn thấu.
Kỳ thật ánh mắt cũng không chạm nhau được mấy lần, chỉ là cảm xúc nào đó nóng lòng muốn thử chạm vào.
Muốn dụ địch vào tròng, nhưng chính mình chỉ dám lướt qua liền ngừng.
Rõ ràng nhà hàng rất rộng, nhưng Ngu Điềm lại cảm thấy rất nhỏ, nhỏ đến mức một số cảm xúc nhỏ nhặt đều không thể che giấu.
Một phút ngắn ngủi mà như được kéo chậm vô số lần.
Lúc Ngu Điềm sốt ruột đến mức sắp không chịu nổi, Ngôn Minh cuối cùng liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó rũ mắt xuống, cất điện thoại vào, nói với nữ bác sĩ luân chuyển kia: “Ngại quá, không tiện thêm phương thức liên lạc.”
Nữ bác sĩ thất vọng: “Nhưng rõ ràng anh đã lấy điện thoại ra rồi…Sao lại không thêm chứ?”
Ngôn Minh rất bình tĩnh, ánh mắt quét về phía Ngu Điềm: “Gặp được người nợ tiền tôi. Tính đòi nợ trước, tôi đang ngồi yên kháng nghị. Lấy điện thoại ra là muốn gửi tin nhắn cho người đó.”
“………..”Ai nợ tiền anh!
Nhàm chán tới cực điểm!
Ngu Điềm quả thực không muốn để ý đến anh, cô cảm thấy chính mình không nên đi về phía đó, đơn giản xoay người đi về nói chuyện tiếp với bác sĩ nam vừa rồi.
Đáng tiếc Ngu Điềm đã xem nhẹ gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt này của Ngôn Minh, mặc dù đã có ví dụ thất bại đằng trước, nhưng vẫn có bác sĩ nữ khác tiền tới muốn xin phương thức liên lạc.
Mà mỗi một lần, Ngu Điềm đều không nhịn được, không thể kiểm soát được mắt mình cứ thế nhìn qua đó, như muốn giám sát một quý ông đã kết hôn có ngoại tình hay không.
Mặc dù mỗi một lần, Ngôn Minh đều từ chối những cô gái chủ động muốn thêm phương thức liên hệ, nhưng tiếp đó, chỉ cần có ai đó tiến lên, Ngu Điềm luôn không nhịn được phân tán lực chú ý về phía anh.
Tuy rằng cuối cùng Ngu Điềm không thêm người nào, nhưng một hồi giao lưu kết bạn tốt đẹp của Ngu Điềm cũng bởi vì vậy mà bị cắt ngang tơi tả, chỉ kịp nói vài câu muốn hợp tác với mấy bác sĩ nam, thậm chí còn chưa kịp lân la làm quen, thân thiết tâm sự việc nhà với đối phương một chút.
Thế nhưng khi Ngu Điềm lấy điện thoại ra muốn thêm phương thức liên lạc lại gặp phải lần thứ hai trong đời bị người khác cự tuyệt…
“Thôi bỏ đi, không cần thêm phương thức liên hệ đâu, tôi có hứng thú với chuyện phổ cập khoa học kia, còn về phần thông tin, cô cứ trực tiếp gửi email cho tôi là được.”
Đối phương lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Cũng không phải tôi không muốn thêm cô, chỉ là bạn trai cô, cứ nhìn chằm chằm tôi nãy giờ.”
Bác sĩ luân chuyển đáng thương chỉ về phía sau mình: “Anh chàng kia, là bạn trai cô đi, tôi chỉ cần hơi nhích lại gần cô nói chuyện, cảm giác như anh ta sắp trừng chết tôi luôn. Tôi thấy anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi, thật sự rất sợ trong lúc xúc động sẽ làm ra chuyện gì quá khích, tôi học y lâu như vậy mới có thể đi làm kiếm tiền báo đáp cha mẹ, tôi phải bảo vệ tốt bản thân…”
“………..”
Ngu Điềm quả thực tức muốn nổ tung, Ngôn Minh, lại là Ngôn Minh, sao mỗi lần nhắc đến Ngôn Minh đều nhiều chuyện như vậy!
Cô cả giận nói: “Không phải bạn trai của tôi, không quen biết!”
Có quan hệ chỗ nào, căn bản không xác định bất cứ quan hệ gì!
Đáng tiếc đối phương không chịu tin, chỉ khuyên nhủ nói: “Người yêu giận dỗi nhau là chuyện rất bình thường, hai người muốn cãi nhau, sau đó lại thẳng thắn với đối phương là được.”
Tới lui vài lần, lần hành động giao lưu kết bạn này của Ngu Điềm coi như tuyên bố thất bại.
Buổi tối 9 giờ rưỡi, tiệc bắt đầu tan, Ngu Điềm đứng dậy, thấy Ngôn Minh ở phía sau cách đó không xa cũng đứng lên theo.
Quả nhiên, cô đi hướng nào, Ngôn Minh cũng đi hướng đó.
Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, ngoài trời đổ mưa, lúc ban đầu vẫn còn là mưa nhỏ tí tách, giờ phút này đã có dần to hơn.
Mấy bác sĩ nam luân chuyển nhanh chóng phân công ai đưa mấy vị bác sĩ nữ về nhà, đáng tiếc trong kế hoạch này hiển nhiên không có Ngu Điềm, bởi vì Ngôn Minh giống như một chướng ngại vật to đùng trên đường cứ lẽo đẽo theo sau Ngu Điềm, các vị bác sĩ nam thấy thế trực tiếp bỏ qua cô.
Mọi người lục tục ra về hết, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, thời tiết như vậy, phần mềm gọi xe cũng không mang đến cho Ngu Điềm tin tức tốt nào.
Cô không thể không quay đầu lại nhìn về phía Ngôn Minh: “Anh định về như thế nào?”
“Tôi lái xe.” Ngôn Minh để hai tay trong túi, ngữ khí bình tĩnh: “Nhưng xe của tôi không chở người lạ.”
Anh liếc Ngu Điềm một cái: “Chúng ta không phải là không quen biết sao?”
Anh dời tầm mắt đi: “Tôi nghe thấy được.”
Ngu Điềm không biết Ngôn Minh có thể ấu trĩ tới vậy.
Rõ ràng ngày thường cao lãnh, khó gần, sao ở trước mặt mình lại giống như học sinh tiểu học giận dỗi.
Ngu Điềm vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu Ngôn Minh rốt cuộc muốn làm cái gì, không rõ Ngôn Minh nghĩ như thế nào.
Anh hôn cô, sẽ không vui vì cô chuyển đi, cũng vì cô tham gia buổi giao lưu mà khó chịu, nhưng không chịu nói lời nào, chỉ xuất hiện bốn phía xung quanh cô như gần như xa, nhiễu loạn cảm xúc của cô.
Trong màn mưa đêm dày đặc, nhịp sống ồn ào náo nhiệt của thành thị dường như vì mưa rơi nặng hạt mà trở nên chậm lại, tiếng mưa rơi che lấp đi mọi âm thành khác, cả thành phố bỗng trở nên thật an bình, cảnh đèn neon bị nước mưa xối thành thành tranh màu nước.
Ngu Điềm nhìn mưa rơi bên ngoài, mặc dù hơi lớn, nhưng chạy đến ga tàu điện ngầm, cũng không phải không được.
Cô đột nhiên không muốn tiếp tục ở cùng với Ngôn Minh thêm một phút nào.
Không chở thì không chở.
Ngu Điềm không quan tâm Ngôn Minh, cô hít sâu một hơi, che túi lên trên đầu, định chạy vào trong màn mưa.
Nhưng vừa mới bước chân ra một bước, cô đã bị Ngôn Minh mạnh mẽ túm lại.
“Sao lại thiếu kiên nhẫn vậy.”
Thanh âm Ngôn Minh trầm thấp gợi cảm, Ngu Điềm ngẩng đầu, trong lúc bối rối liền đối diện với đôi mắt của anh, sau đó nhìn thấy anh dùng tay nâng mặt cô lên.
Anh hôn Ngu Điềm.
“Như vậy liền quen biết rồi.”
Ngôn Minh hôn xong, trước ánh mắt khiếp sợ của Ngu Điềm, đúng lý hợp tình lại bình tĩnh dắt tay Ngu Điềm: “Có thể ngồi xe tôi, tôi đưa cô về.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT