Chỉ là mười phút sau, núi lửa trong lòng Ngu Điềm đã bị đóng băng.
Cô và Trần Hi trầm mặc ngồi trong phòng khách nhà Ngôn Minh.
Em gái cũ và em gái mới hai mặt nhìn nhau, có người ở bên, trong hoàn cảnh lạ lẫm các thật có hơi người hơn, nhưng bởi vì không quá thân quen nên Ngu Điềm cũng có chút ngượng ngùng, vừa rồi bản thân có lẽ đã hơi quá căng thẳng, có chút địch ý đối với người ta.
Vì để giảm bớt sự xấu hổ, Ngu Điềm chủ động nói: “Tôi hơi đói bụng, định ăn bữa khuya, cô có muốn uống gì không? Tôi tính làm nước ép tuyết lê, cô có uống không? Nếu đói thì nói cho tôi biết, tôi nấu cháo hạt kê, cô cũng ăn một bát nhé.”
Trần Hi sửng sốt, sau đó ngọt ngào cười rộ lên: “Không cần đâu, cảm ơn nha. Tôi hơi mệt, muốn đi nghỉ trước.”
Ngu Điềm không để ý, cô đặt mua trên mạng tuyết lê, quả trám xanh, mứt táo và trần bì, lại mua thêm một ít hạt kê, thẳng tiếng vào phòng bếp bắt đầu mân mê.
Làm đồ ăn ngon có thể khiến Ngu Điềm trở nên bình tĩnh, hôm nay đã trải qua không ít chuyện, Ngu Điềm cũng cần phải dời đi lực chú ý của bản thân.
Huống hồ trước đó ăn chưa no, hiện tại đến giờ này mới thấy đói.
Cô vừa nấu vừa không quên quay lại quá trình làm tư liệu sống, định để lại sau đó cắt nối biên tập thành video trà dưỡng họng và cháo dưỡng dạ dày.
Ngu Điềm nấu rất nhiều, cô ăn xong một bát, còn dư lại phần ăn của một người, vừa hay lát nữa trước khi đi ngủ nếu đói bụng lại có thể ăn.
Đợi dọn dẹp xong hết thảy, cô mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ là Ngu Điềm có chút lạ giường, tới nơi hoàn cảnh lạ, khó tránh khỏi mất ngủ, vò loạn tóc, cô quyết định vẫn là tới thư phòng của Ngôn Minh tìm sách để xem, nói không chừng rất nhanh có thể ngủ được.
Chỉ là Ngu Điềm không nghĩ tới, cô vào thư phòng, đừng nói buồn ngủ mà cả người càng có tinh thần.
Trong thư phòng của Ngôn Minh có cả một ngăn tủ dùng để tư liệu hình ảnh giải phẫu!
Còn có không ít tài liệu y học trân quý và ghi chép ca bệnh.
Ngu Điềm vui sướng lại kích động mà trở lại phòng dành cho khách, cô nằm ở trên giường, hận không thể khiến Ngôn Minh ngay lập tức hoàn thành phẫu thuật về nhà, như vậy cô có thể nhanh chóng được anh cho phép xem nhưng tư liệu quý giá đó.
Cô không biết, trong một gian phòng dành cho khách khác, Trần Hi cũng đang mất ngủ nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác Ngu Điềm.
Đêm nay đối với Trần Hi mà nói, cũng là một lần thử đập nồi dìm thuyền.
Trần Hi nhất kiến chung tình với Ngôn Minh, từ nay về sau mẹ mình và ba Ngôn Minh rơi vào lưới tình, bản thân cũng có vài lần cơ hội gặp gỡ Ngôn Minh, đáng tiếc Trần Hi dùng hết mọi thủ đoạn, Ngôn Minh vẫn lù lù bất động như chất liệu cách điện.
Tối nay gia đình liên hoan, Ngôn Minh còn trực tiếp bỏ hẹn.
Tiếc trẻ nhỏ sẽ không bắt được sói*, ông trời không cho Trần Hi cơ hội, Trần Hi quyết định tự mình nắm lấy.
*Tiếc trẻ nhỏ sẽ không bắt được sói (舍不得孩子套不住狼): Nguyên gốc vốn là “Tiếc giày sẽ không bắt được sói”, muốn bắt được sói thì phải chạy đuổi theo, không thể tiếc làm mòn giày. Đây là phép ẩn dụ ý chỉ phải trả một cái giá tương ứng mới có thể đạt được mục đích. Do trong Tấn ngữ “giày” và “trẻ nhỏ” có phát âm giống nhau, nên trong quá trình phổ biến câu nói trên bị biến đổi. Trẻ nhỏ ở đây là mồi nhử để dụ chó sói.
Cô ta cố ý nửa đêm đi tới gần nhà Ngôn Minh, cũng nhìn chuẩn Ngôn Minh là người ngoài lạnh trong nóng, sẽ không bỏ mặc chính mình bị người lạ “theo đuôi”. Ngay cả người lạ thì đạo đức của Ngôn Minh cũng sẽ khiến anh ra tay tương trợ, huống chi cô ta còn là người có khả năng trở thành người một nhà với Ngôn Minh trong tương lai.
Trần Hi cảm thấy kế hoạch của mình rất kín đáo.
Chỉ là cô ta ngàn tính vạn tính, lại không tính đến trong nhà Ngôn Minh còn có một cô gái.
Là con gái bạn gái cũ của ba Ngôn Minh.
Trần Hi rất buồn bực, người này sao lại ở đây, cô ta nhấc lên một nghìn hai trăm lần cảnh giác và đề phòng.
Nói sau thì cô gái tên Ngu Điềm này cũng vô cùng vô cùng xinh đẹp.
Nhưng khi ở chung trải qua quan sát ngắn ngủi, trái tim Trần Hi dần dần thả lỏng.
Ngu Điềm này đẹp thì đẹp đó, nhưng nhìn qua không dạng biết câu dẫn đàn ông, quả thực là cấp bậc tay mơ.
Ví dụ như lúc Ngôn Minh rời đi, cô ấy chỉ “À” một tiếng, quan tâm đối phương một câu “Vậy anh đi nhanh đi”, sau đó cũng bỏ đi không quay đầu lại, chỗ nào giống mình, lưu luyến không rời đối với Ngôn Minh, ngàn dặn vạn dò, vẫn là lưu luyến, lại thể hiện vẻ đau lòng khi thấy Ngôn Minh làm việc vất vả.
Trần Hi lớn lên không phải là đẹp nhất, nhưng trên phương diện thủ đoạn đối phó với đàn ông, cô ta tự nhận rất ít người có thể vượt qua mình.
Con gái xinh đẹp đương nhiên sẽ có thêm lợi thế, nhưng tính tình ôn nhu, săn sóc, mềm mại gãi đúng chỗ ngứa khiến người ta yêu thương, dáng vẻ cần dựa dẫm, tin tưởng đối phương hết lòng, thỉnh thoảng còn toát ra vẻ yếu ớt, sùng bái đối phương, ngây thơ giống như trẻ nhỏ, đây đều là vũ khí khiến đàn ông chìm đắm.
Thợ săn giỏi nhất luôn xuất hiện dưới dáng vẻ con mồi.
Hôm nay thành công ở lại nhà Ngôn Minh, không có tiến triển, không thể một tay bắt lấy Ngôn Minh, Trần Hi tuyệt đối không cam lòng buông tay.
Mặc dù không có thế giới hai người mà cô ta chờ mong, Ngôn Minh có việc bận đột xuất phải tới bệnh viện, trong nhà còn có thêm một bóng đèn cao áp hình người, nhưng…
Trần Hi rất tự tin với chính mình, có thể phát huy sở trường khi chiếm ưu thế không gọi là bản lĩnh, có thể xoay chuyển biến hoàn cảnh xấu thành ưu thế, đó mới gọi là công phu.
Vẻ ngoài của Ngu Điềm quả thật khiến người ta sáng mắt, nhưng ngốc không thể tả.
Hơn nửa đêm còn đặt nguyên liệu nấu ăn, làm đồ ăn khuya.
Ăn một chút, ngày hôm sau gương mặt không sưng vù mới lạ; hơn nữa ở trong nhà người khác tự nhiên như không sử dụng phòng bếp, Ngôn Minh là người có giới hạn rất rõ ràng, khi trở về chắc chắn sẽ có cái nhìn không tốt về Ngu Điềm.
Quả thực xem nhà Ngôn Minh như khách sạn.
Nhưng mà như vậy cũng tốt.
Ngu Điềm biểu hiện càng vụng về thì càng có thể trợ giúp Trần Hi.
Vừa hay, bản thân chính là sự đối lập.
Trần Hi rất có niềm tin, chỉ cần ở chung mấy ngày, Ngôn Minh sẽ phát hiện, so với loại con gái trông thì xinh đẹp nhưng không rành cách đối nhân xử thế, hoàn toàn không quan tâm tới suy nghĩ của đàn ông như Ngu Điềm, chính mình cả đêm lo lắng tới mất ngủ vì Ngôn Minh càng khiến cho người ta cảm động.
Ngu Điềm này, quả thực tới để giúp cô ta.
Trần Hi lấy ra một túi mặt nạ, đắp lên thật xinh đẹp, nằm ở trên giường đợi Ngôn Minh về nhà.
**
Cửa truyền đến âm thanh nhập mật mã, Trần Hi nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, cô ta vừa định chỉnh trang lại vẻ ngoại, bày ra dáng vẻ hơi tiều tụy nhưng không giấu đi hiệu quả làm đẹp do trang điểm, đi chào đón Ngôn Minh.
Kết quả nghe được phòng dành cho khách bên cạnh truyền ra tiếng mở cửa, tiếp theo lại thấy người ở phòng cách vách lao ra ngoài như hỏa tiễn.
Đây là tình tiết quái quỷ gì?! Ngu Điềm kia không phải ngủ rồi sao?
Trần Hi có chút luống cuống.
Căn bản không kịp trang điểm chải chuốt, sợ bị đối phương cướp mất cơ hội trước, cô ta đầu bù tóc rối xông ra ngoài.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Ngu Điềm vậy mà đã chạy tới cửa, giống như chó con kích động khi thấy chủ nhân về nhà, một đôi mắt tràn ngập nhiệt tình lại bao hàm tình nghĩa nhìn về phía Ngôn Minh.
Cô nhìn qua tóc tai tán loạn, nhưng trong vẻ tán loạn lại mang theo chút lười biếng, trong chút lười biếng ấy mang theo một ít dụng tâm kín đáo.
Mà Trần Hi còn chưa kịp biểu hiện, đã bị đối phương cướp mất lời thoại, chỉ thấy đối phương hai mắt tỏa sáng nhìn Ngôn Minh:
“Anh Ngôn Minh, anh đã về rồi! Em chờ anh rất lâu! Vẫn luôn không ngủ!”
Ngôn Minh có lẽ là vừa mới phẫu thuật xong, thần sắc có vẻ mệt mỏi, nhưng nhìn thấy Ngu Điềm và Trần Hi vẫn chưa ngủ thì có chút kinh ngạc.
Anh vừa đổi giày vừa đi thẳng tới phòng bếp, đang định mở tủ lạnh liền nhìn thấy cách đó không ca có phần ăn dành cho một người, gồm nước ép tuyết lê và cháo hạt kê đã được bày biện tốt.
Ngôn Minh ít nói ít cười cũng hiếm khi lộ ra ý cười nơi đáy mắt: “Mới vừa làm phẫu thuật xong, vừa khát vừa mệt. Tôi có thể ăn không?”
Ngu Điềm cười càng giống chó con tâm cơ tranh sủng: “Được nha! Em làm đấy!”
…………….
Nhìn Ngôn Minh đang ngồi ăn cháo trước mặt, cùng với Ngu Điềm ngồi đối diện anh nói nói cười cười, Trần Hi quả thực hối hận đến xanh ruột.
Thì ra là thế!
Ngu Điềm này thật cao tay!
Hóa ra giả vờ nói mình muốn ăn đêm, nhưng thật ra là chuẩn bị cho Ngôn Minh!
Nói đi ngủ nhưng thật ra lại khiến mình buông lỏng cảnh giác, Ngôn Minh vừa về đến nhà, con nhỏ này liền lao tới trước tiên!
Đây là tuyển thủ đẳng cấp cao.
Nhưng Trần Hi tuyệt đối không nhận thua, cô ta nhất định sẽ quét sạch Ngu Điềm khỏi cuộc sống của Ngôn Minh.
**
Mặc dù Ngôn Minh hiểu lầm ăn luôn bữa khuya Ngu Điềm tự chuẩn bị cho mình, nhưng xét thấy anh vô cùng hào phòng cho phép Ngu Điềm có thể tùy ý lật xem tư liệu trong thư phòng, Ngu Điềm quyết định không so đo.
Cô gần như ngay lập tức trở về thư phòng, sau đó mở máy tính lên, siêng năng nghiên cứu.
Không ngủ nằm đợi Ngôn Minh đến bây giờ, còn không phải là vì muốn nhanh được anh cho phép, sử dụng thư phòng, xem tài liệu lưu trữ trong đó sao!
Đem bữa khuya của mình đâm lao phải theo lao ra khao Ngôn Minh, cũng không đáng là gì! Anh phẫu thuật cũng rất vất vả!
Ngu Điềm không nghĩ nhiều nữa, cô rất nhanh đã bị cảm giác tư liệu bao quanh làm cho hạnh phúc tới phát điên rồi.
Không ít video giải phẫu đều được Ngôn Minh quay lại trong học kỳ ra nước ngoài trao đổi sinh viên, cực kỳ quý giá, không thể tìm thấy ở trên mạng.
Chỉ là một số bản ghi để ở vị trí khá cao, Ngu Điềm nỗ lực kiễng chân cũng không thể với tới.
Cô lại phải bất đắc dĩ nhảy lên, hy vọng có thể may mắn vừa hay rút được tư liệu có chứa video kia.
Ngu Điềm giống như con thỏ nhảy tưng tưng, không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn giá sách.
Ngay lúc cô định ra ngoài chuyện một cái ghế dựa lại đây thì đột nhiên nghe tiếng phía sau có người đi tới. Ngu Điềm chưa kịp phản ứng, phía sau đã dần truyền đến nhiệt độ của một cơ thể khác, sau đó cô nhìn thấy một bàn tay với những khớp xương rõ ràng xuất hiện trước tầm mắt mà cô đang ngẩng đầu.
Ngôn Minh dễ như trở bàn tay lấy xuống đĩa CD mà Ngu Điềm muốn.
“Muốn lấy cái này sao?”
Ngôn Minh ăn uống no đủ nhìn qua tâm tình khá tốt, anh tựa người bên giá sách, lười biếng đùa nghịch đĩa CD trong tay mình.
Ngu Điềm nhìn chằm chằm Ngôn Minh, không biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì.
Tư thế này, là muốn bàn điều kiện với cô à?
Chỉ là lúc Ngu Điềm còn đang nỗ lực phỏng đoán, Ngôn Minh lại thẳng tay đưa đĩa CD cho cô.
“Cho cô, chú lùn nhỏ, lần sau trực tiếp nhờ tôi giúp cô.”
Ngôn Minh nói xong, còn thuận thế dùng đĩa CD đang cầm vỗ nhẹ lên đầu Ngu Điềm.
Lúc này mới nhét lại tay Ngu Điềm, xoay người đi về hướng phòng mình.
Nhưng kế hoạch nghỉ ngơi của Ngôn Minh rất nhanh đã bị một cuộc điện thoại cắt ngang.
Không bao lâu sau, anh lại từ trong phòng đi ra, mặt đầy về nghiêm túc: “Bên khoa cấp cứu vừa có một bệnh nhân mới, tôi cần phải qua đó.”
Lúc này vừa mới về, Ngu Điềm hơi khó hiểu: “Người của khoa cấp cứu đâu hết rồi?”
“Ừ, bọn họ không có cách nào xử lý, là công nhân ở chợ hải sản, nửa đêm đang xử lý cá biển, kết quả một con cá biển tránh thoát bỗng nhảy lên, thứ đồ trên lưng không may bay vào mắt cô ấy, hiện tại trong mắt đang bị xuất huyết, đã tích mủ, trên vây loài cá biển này có nhiều thứ mang độc, rơi vào trong mắt sẽ gây nhiễm trùng, nếu không mau chóng xử lý chính xác thì có thể sẽ không giữ được đôi mắt.”
Khoa mắt vô cùng chuyên nghiệp, phẫu thuật mắt đòi hỏi độ chính xác cao, bác sĩ trực ca đêm ở khoa mắt chưa chắc đã có kinh nghiệm xử lý, bác sĩ chủ nhiệm ca trực lại chưa chắc là bác sĩ khoa mắt.
Loại thời điểm này Ngôn Minh bị gọi tới, thật ra hết sức bình thường.
Gần như không có bất kỳ một câu oán hận nào, Ngôn Minh một lần nữa cầm áo khoác lên, vô cùng lo lắng đi ra cửa.
Sau khi tiến vào trạng thái làm việc, thật ra bác sĩ đều không còn gọn gàng như vẻ bề ngoài, trải qua nửa đêm thức trắng, sắc mặt Ngôn Minh mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng anh vẫn không hề ngần ngại, không hề chần chờ mà chạy tới phẫu thuật cho bệnh nhân.
Ngôn Minh vừa mới chuẩn bị đi lại bị Trần Hi gọi lại.
Cô ta thẹn thùng nhưng nghĩa chẳng từ nan, chủ động xin ra trận: “Anh Ngôn Minh! Anh đã chạy tới chạy lui cả buổi rồi, em vừa hay không ngủ được, có thể thay anh lái xe đưa anh tới bệnh viện. Nếu lái xe lúc mệt nhọc thì rất nguy hiểm. Anh có thể ở trên xe nghỉ ngơi dưỡng sức, tới nơi sẽ phải lao vào làm việc luôn!”
Ngu Điềm cũng khuyên Ngôn Minh lên xe với Trần Hi, lái xe lúc mệt không an toàn, anh đã không ngủ cả đêm rồi.
Ngôn Minh đương nhiên từ chối, nhưng cuối cùng không lay chuyển được Trần Hi, cộng thêm trạng thái của anh đã sức cùng lực kiệt, cuối cùng đành ra cửa với Trần Hi.
Ngu Điềm rất rõ ràng, đây là vì tốt cho Ngôn Minh.
Chỉ là đợi hai người đi xong, chỉ còn lại một mình, nội tâm Ngu Điềm lại bắt đầu cảm thấy mất mát cùng khó chịu.
Nếu tay của mình không bị thương, vậy thì có thể đưa Ngôn Minh đi rồi. Nhưng kể từ sau khi bị thương, độ linh hoạt của tay phải giảm xuống đáng kể, vì an toàn, cố gắng không nên lái xe.
Mà loại cảm xúc này, một giờ sau, khi Trần Hi trở về càng rõ ràng hơn.
Mặc dù nửa đêm tranh làm tài xế, nhưng trên mặt Trần Hi lại không che giấu được hưng phấn: “Trên xe nói rất nhiều chuyện với anh Ngôn Minh, anh Ngôn Minh còn chủ động chia sẻ với tôi rất nhiều điều thú vị ở bệnh viện, còn nói sau này anh ấy sẽ bao thầu luôn mắt của tôi!”
Trần Hi hờn dỗi nói: “Cười chết mất, sao lại có người nói vậy không biết. Ai không có việc gì lại muốn đi tìm bác sĩ? Tôi mới không muốn đi bệnh viện gặp anh ấy đâu.”
“Nhưng mà anh ấy đúng thật là xem tôi như em gái vậy, đặc biệt quan tâm tôi, buổi tối tôi gặp phải kẻ bám đuôi, anh ấy rất tức giận, không biết sao còn tức giận hơn cả tôi nữa.”
………..
Cô ta nói rồi lại nói, lơ đãng nhắc tới: “À, nghe nói cô là con gái của bạn gái cũ chú Ngôn.”
“Nhưng mẹ cô và chú Ngôn không phải đã chia tay được một thời gian rồi sao? Mặc dù tôi không ngại, nhưng mẹ tôi lại rất để ý, ngày mai bà ấy sẽ cùng chú Ngôn tới đây đón tôi…”
Nói tới đây, Trần Hi cắn môi, dáng vẻ ngượng ngùng: “Tôi không nghĩ nhiều, nhưng mẹ tôi nhìn thấy cô, có lẽ sẽ cãi nhau với chú Ngôn, sẽ cảm thấy chú Ngôn và bạn gái cũ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, tính tình mẹ tôi tương đối…”
Cô ta thở dài: “Haiz, cũng không biết phải mở miệng giải thích trước với mẹ tôi thế nào, rất sợ bà ấy sẽ hiểu lầm chú Ngôn, lại muốn cãi nhau.”
“Nhưng nói sao thì mẹ cô và chú Ngôn đã sớm chia tay, cô đột nhiên tới chỗ này của anh Ngôn Minh, thật sự rất khó giải thích, dù sao dựa theo gia giáo nhà chúng tôi, mẹ tôi nếu không hẹn hò với chú Ngôn thì tôi chắc chắn sẽ không đến ở nhờ nhà anh Ngôn Minh…”
Xem ra sắp nói tới kết luận rồi.
Ngu Điềm không ngờ tới giờ phút này, bản thân lại rất bình tĩnh.
Nếu cô không phải tất cả những chuyện rắc rối xảy ra trong cùng một ngày, quả thật cùng đường, cũng biết ở nhờ nhà Ngôn Minh là không tốt, nhưng vậy thì như thế nào, Ngu Điềm nợ là nhân tình của Ngôn Minh, dựa vào cái gì Trần Hi ở chỗ nào vênh mặt hất hàm sai khiến, chỉ cây dâu mắng cây hòe với cô?
Ngu Điềm uống một ngụm trà, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra còn có loại chú ý này.”
Cô cười cười: “Vậy mẹ cô và chú Ngôn có phải sắp kết hôn rồi không? Tiệc cưới đã chọn được khách sạn để tổ chức chưa? Tuần trăng mật định đi chỗ nào? Đã tìm người tính ngày đẹp đi lĩnh chứng chưa?”
Trần Hi ngẩn người, sau đó lại đắc ý nói: “Chuyện đó còn chưa nhanh như vậy, nhà của chúng tôi đều không phải người tùy tiện, vẫn nên tiếp tục ở bên quan sát đối phương một khoảng thời gian.”
“Nếu còn chưa lĩnh chứng, vậy xin hỏi cô có quan hệ gì với Ngôn Minh, tôi có quan hệ gì với Ngôn Minh, trên pháp luật có cái gì khác nhau?”
Ngu Điềm cười rộ lên: “Mẹ cô và chú Ngôn còn chưa đăng ký kết hôn thì cô vẫn chưa phải em kế trên pháp luật. Loại chuyện như tình cảm này, rất khó nói, mẹ cô không tùy tiện như vậy, chắc chắn là người cẩn thận có yêu cầu rất cao đối với nửa kia. Nhỡ đâu tiếp xúc xong lại thấy chú Ngôn không hợp tâm ý bà ấy, hai người chia tay, vậy cũng không có gì đáng kinh ngạc?”
“Mà mẹ tôi hiện giờ cũng đang độc thân, từng hẹn hò với chú Ngôn, có nền tảng tình cảm, nếu một ngày nào đó chú Ngôn lại độc thân thì nối lại tình xưa với mẹ tôi cũng không phải không thể.”
Ngu Điềm ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vậy nên xin hỏi, trong mắt Ngôn Minh, tôi và cô có gì khác biệt?”
Trần Hi quả nhiên tức tới mặt mũi vặn vẹo, nhưng Ngu Điềm cũng không định thu tay.
“À, tôi quên mất, quả thật không giống. Tôi là người mà anh Ngôn Minh chủ động mang về nhà.”
“Còn cô, nửa đêm đi giày cao gót, chạy tới xem biểu diễn còn có thể trang điểm tinh xảo không chút cẩu thả, xuất hiện một cách khó hiểu bên ngoài tiểu khu nhà Ngôn Minh, miệng thì nói là bị người ta theo dõi nhưng không báo cảnh sát. Ngôn Minh muốn đưa cô tới khách sạn lại không chịu ở, nhất quyết muốn tới nhà của anh ấy.”
Ngu Điềm cũng không thích hùng hổ dọa người, nhưng không có nghĩa là cô để mặc cho người khác nhắm vào mình, chỉ cây dâu mắng cây hòe.
“Hiện tại chủ nhân của bất động sản này không phải cô, mà là Ngôn Minh. Cho dù sau này cô thật sự trở thành em gái kế của Ngôn Minh trên pháp luật thì cũng không tới lượt cô thay phát ngôn anh ấy phát ngôn. Ngôn Minh cũng không phải người bị hạn chế năng lực hành vi dân sự. Anh ấy bị mù hay là điếc?”
Trần Hi không ngờ tới Ngu Điềm sẽ phản kích một cách trắng trợn như vậy, cô ta nhất thời tức tới run tay, nhưng vậy mà vẫn không quên nhập vai, đôi mắt lã chã chực khóc lên án: “Tôi có ý tốt nhắc nhở cô, ngày mai mẹ tôi và chú Ngôn sẽ tới, kết quả cô lại hiểu lầm tôi…”
“Cái gì mà nhắc nhở tôi, cô còn không phải muốn đuổi tôi đi à?”
Ngu Điềm lười phải lá mặt lá trái với cô ta: “Sau này ai theo đuổi ai, còn khó nói lắm. Tôi hiện tại cũng không phải em gái của Ngôn Minh, nói không chừng tương lai sẽ làm vợ anh ấy đấy. Nhân sinh gặp gỡ, thật là kỳ diệu, có đúng không?”
“Tôi hôm qua ở đây, hôm nay vẫn ở đây, biết đâu tương lai cũng sẽ ở nơi này.”
Ngu Điềm vốn ở nhờ nhà Ngôn Minh, cũng chỉ là kế sách tạm thời trong lúc hoang mang lo sợ, thứ nhất không có tiền thuê khách sạn, thứ hai sợ câu đe dọa kia của lão Đới. Ngu Điềm quả thật hơi sợ, nhưng cũng định chỉ ở tạm một đêm để tránh binh hoang mã loạn, sáng hôm sau sẽ đi ngay, nhưng Trần Hi này lại kích thích lòng hiếu thắng của cô.
Cô quyết định, Trần Hi không đi thì cô cũng không đi!
Dù sao trong thư phòng của Ngôn Minh có một ngăn tủ đầy video giải phẫu, cô còn chưa có xem xong đâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT