Ngu Điềm sửng sốt một giây, mới ý thức được lời vừa nghe được không phải do mình tưởng tượng, mà do người còn lại trong xe nói ra.
Cô biết Ngôn Minh có thể chỉ là thuận miệng nói thôi, cũng không có ý gì đặc biệt, nhưng…
Ngu Điềm lại như bệnh nhân bất lực bị cơn đau tim tập kích, trải qua một hồi tim ngừng đập, sau đó mới được hồi sức sống lại, trái tim không chịu nổi áp lực lại nhảy lên thình thịch.
Giống như trong một phút ngắn ngủi đã trả qua kiểm tra nhịp tim sau khi ngồi tàu lượn siêu tốc và cấp cứu sinh tử.
Cái gì mà anh trai cũ…
Không phải không cho cô gọi mình là anh trai, ngay đến cả bạn bè cũng không muốn làm sao?
Ngu Điềm không nhịn được: “Không phải anh nói đừng gọi anh trai …”
“Vậy cô thật sự rất muốn gọi sao?”
Loại thời điểm này, đương nhiên là thời cơ tốt để tỏ rõ lòng trung thành vuốt mông ngựa.
Ngu Điềm liên tục gật đầu, nịnh nọt nói: “Đương nhiên, thật ra em vẫn luôn muốn gọi, anh Ngôn Minh, anh nói không sai, mới sao có thể tốt bằng cũ? Đới Hâm như vậy, làm truyền thông cá nhân, sao có thể đáng tin bằng người hành nghề y như chúng ta được?”
“Bất luận là từ tố chất cá nhân hay là chỉ số thông minh, ổn trọng, chắc chắn anh Ngôn Minh vẫn lợi hại hơn!”
Kết quả đối mặt với Ngu Điềm vuốt mông ngựa, Ngôn Minh không có tra hỏi tiếp, nhưng lại hỏi một vấn đề chẳng liên quan.
“Sổ tay sinh viên của trường chúng ta có trang ghi rõ quy định không được trốn học phải không?”
Hả?
Ngu Điềm có chút không hiểu ra sao: “Đúng vậy…”
Ngôn Minh mím môi: “Vậy lúc cô Ngu Điềm đi học, có từng trốn tiết hay không?”
Ngu Điềm nhíu mày, cảm thấy ngạc nhiên trước câu hỏi ngây thơ này của Ngôn Minh: “Đương nhiên.”
Cô thầm nói: “Mặc dù trốn học là không tốt, nhưng ai mà chẳng có lúc bận việc khác, huống chi có vài môn thật sự không thú vị, ví dụ như một số môn học hình thức. Gần đến kỳ thi, thời gian không đủ ôn tập, không trốn mất tiết đó thì trốn mấy tiết nào. Môn đạo đức sinh viên dù sao giảng viên cũng chỉ đọc diễn cảm giáo trình, lại không phân tích, lên lớp hay không đều giống nhau, về nhà tự đọc giáo trình là được.”
Ngôn Minh liếc mắt nhìn Ngu Điềm, thanh âm lạnh căm: “Vậy không phải được rồi sao.”
?
“Sổ tay sinh viên quy định rõ ràng không được phép, cô không có chút cảm giác tội lỗi nào đã làm trái lại. Nhưng chuyện tôi không cho phép, cô lại không có chút tinh thần phản kháng nào?”
Ngu Điềm ngẩn người, mới ý thức được giọng điệu âm dương quái khí này của Ngôn Minh hình như đang hỏi tội.
Người đàn ông này vậy mà còn rất nghiêm túc: “Một người nếu cực kỳ muốn làm một việc gì đó, cho dù biết không được phép nhưng vẫn sẽ khăng khăng đi làm.”
Anh mím môi: “Nếu không làm, thì chứng tỏ là không thật sự muốn làm.”
Ngôn Minh nói tới đây, mặt vô cảm nhìn Ngu Điềm: “Cho nên cô không thật sự muốn gọi tôi là anh trai đi.”
“Nếu thật sự muốn đến vậy, sẽ không quan tâm tôi có cho phép hay không.” Ngôn Minh đè thấp giọng: “Lại không phải chuyện trái pháp luật.”
“………..”
Ngu Điềm quả thực bị logic cường đạo của Ngôn Minh làm cho trợn mắt há hốc mồm.
Đây còn không phải là đang câu cá chấp pháp* à?!
*Câu cá chấp pháp (钓鱼执法): nắm thóp người khác rồi lừa người đó phạm tội
Cũng may rất nhanh, ô tô tiến vào hầm để xe, Ngôn Minh không tiếp tục dây dưa với đề tài này, dẫn theo Ngu Điềm lên tầng vào nhà.
Đây không phải là lần đầu tiên Ngu Điềm tới nhà Ngôn Minh, nhưng lúc này đây tâm tình là trở nên phức tạp mà thấp thỏm, rõ ràng không nên chột dạ, nhưng hình như không có lần nào vào nhà anh vào thời điểm thích hợp.
May mắn Ngôn Minh biểu hiện rất tự nhiên, anh giới thiệu phòng dành cho khách và các khu vực trong nhà với Ngu Điềm.
“Trong phòng dành cho khách có dép lê dùng một lần và đồ dùng tắm rửa, cô cứ tự nhiên.”
Ngu Điềm nhìn theo ánh mắt Ngôn Minh, mới nhận ra phòng dành cho khách được quét dọn vô cùng sạch sẽ, đồ vật bày biện quả thật rất chỉnh tề, ngay cả đồ vệ sinh dùng một lần cỡ du lịch cũng đầy đủ, thậm chí còn có rất nhiều mỹ phẩm chăm sóc da và sữa rửa mặt, giống như có người thường xuyên ở đây.
Chẳng lẽ là cô gái nào từng ở?
Bạn gái cũ? Hay là…
Suy nghĩ Ngu Điềm đang tung bay thì bị tiếng nói của Ngôn Minh cắt ngang: “Vì chỗ này của tôi gần bệnh viện nên có đôi khi Tưởng Ngọc Minh sau khi trực đêm mệt quá không muốn về nhà sẽ tới đây ở nhờ, mỹ phẩm dưỡng da hẳn là của cậu ta để lại, không phải như cô nghĩ.”
Ngu Điềm kéo tóc, giả vờ không thèm để ý nói: “Cái gì mà em nghĩ? Em nghĩ gì chứ, em cái gì cũng không nghĩ có được không?”
“Thu bớt biểu cảm của cô lại đi.” Ngôn Minh mặt lạnh nhìn Ngu Điềm: “Trên mặt cô thiếu điều viết hết những suy nghĩ kỳ quái trong đầu lên rồi.”
“Tôi rất bận, không có thời gian mang phụ nữ về nhà.”
Ngu Điềm không nhịn được nói thầm: “Vậy anh không phải cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi đưa em về nhà sao? Cảm ơn nha.”
“………”
Ngôn Minh nhìn qua có vẻ không nói nên lời, không nhịn được xoa xoa giữa mày, anh lời ít mà ý nhiều nói: “Tôi có nhiều lúc phải trực ca đêm, thỉnh thoảng người bệnh xảy ra tình huống gì đột xuất cũng phải chạy tới, ở nhà không nhiều lắm. Đêm nay tôi ở đây, nhưng ngày mai hoặc ngày kia có thể không ở, cô tự ở một mình cho tốt. Ngày thường nếu có nhu cầu làm việc thì có thể trực tiếp tới thư phòng.”
Anh nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, tôi muốn đi ngủ.”
Chỉ là Ngôn Minh vừa định xoay người về phòng mình thì điện thoại của anh lại vang lên.
Ngu Điềm vô thức liếc nhìn màn hình điện thoại của anh.
Trần Hi.
Là con gái của đối tượng hẹn hò hiện tại của ba Ngôn Minh.
Sắc mặt Ngôn Minh hơi bất ngờ, sau đó nhận cuộc gọi.
Chỉ chốc lát sau, thần sắc anh trở nên ngưng trọng: “Cô gửi định vị cho tôi, tìm nơi có đèn đường sáng, tôi lập tức đến ngay.”
Ngôn Minh cúp điện thoại, cầm áo khoác chuẩn bị ra cửa.
Ngu Điềm có chút tò mò: “Làm sao vậy?”
“Trần Hi sau khi tham gia buổi họp mặt với ba tôi xong liền chạy đi xem buổi biểu diễn ở nhà hát lớn, kết quả không gọi được xe, đi lòng vòng trên phố, gặp phải kẻ theo đuôi, hiện tại đang đứng bên ngoài tiểu khu cách đó không xa, tôi đi tìm cô ấy.”
Ngu Điềm vừa nghe, cũng nghiêm túc hẳn lên: “Em đi cùng anh.”
Ngu Điềm tự cho là nghĩ rất chu đáo, cô gái gặp phải kẻ biến thái cuồng theo dõi, đêm khuya hoảng sợ cầu cứu, lúc này có cô cùng lại nữ giới ở bên nhất định có thể giúp trấn an cô ấy.
Chỉ là tới khi Ngu Điềm đi theo Ngôn Minh vô cùng lo lắng chạy tới địa chỉ đối phương gửi, gặp được Trần Hi, cô liền hiểu rõ chính mình không nên tới.
Bởi vì Trần Hi hầu như không chú ý tới Ngu Điềm, khi nhìn thấy Ngôn Minh, liền khóc lóc chạy về phía anh với vẻ mặt vừa vui mừng vừa tủi thân…
“Anh Ngôn Minh! May là anh ở gần đây!”
Trong giọng nói của cô ta mang theo tiếng khóc nức nở, như là vô cùng bất lực: “Em không nghĩ tới có kẻ bám đuôi, gọi điện thoại cho bạn học, kết quả điều có việc, không tới kịp, cũng may em nhớ tới chú Ngôn từng nói, anh sống ở gần đây, đành thử gọi cho anh, may là anh nghe máy.”
Cô ta dùng hai mắt đẫm lệ nhìn Ngôn Minh: “May nhờ có anh, nếu không em thật sự không biết phải làm sao bây giờ.”
Tháng này ở thành phố Dung chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, vào ban đêm ít nhất phải mặc một chiếc áo khoác thật dày, nhưng Trần Hi lại còn mặc váy ngắn, trang điểm vô cùng tinh xảo, lộng lẫy, thậm chí đi giày cao gót rất cao.
Ngu Điềm cũng từng đi xem buổi biểu diễn ở nhà hát lớn gần đây, hội trường kia tương đối cũ, điều hòa hoạt động quanh năm không có nhiều gió, tổ chức hoạt động đông người lại nhiều, bên trong oi bức cực kỳ, vừa ra đến ngoài, ai cũng đều đổ mồ hôi, đẹp được mới lạ, không có chỗ nào là không chật vật.
Nhưng cả người Trần Hi thoải mái mát mẻ, kiểu tóc cũng chải chuốt tỉ mỉ, dựa theo cách nói của cô ta, bởi vì không cẩn thận đi nhầm đường, đã đi lung tung nửa tiếng đồng hồ, tóc lại không bị gió đêm lớn thổi cho tán loạn.
Chẳng qua Ngu Điềm quan sát cẩn thận, Ngôn Minh lại không để ý như vậy, anh cũng không chú ý Trần Hi có đánh phấn, chỉ lấy điện thoại, bắt đầu gọi xe: “Cô đang ở chỗ nào? Đưa địa chỉ cho tôi, tôi giúp cô gọi xe, chờ cô lên xe tôi lại đi.”
Trần Hi lại vội vàng ngăn Ngôn Minh lại: “Đừng, anh Ngôn Minh, mẹ em hai ngày nay bị rối loạn giấc ngủ, vừa rồi em nhắn tin cho bà ấy còn chưa trả lời, hẳn là đang ngủ, kết quả em vừa rồi tìm trong túi phát hiện mình không mang chìa khóa. Nếu giờ này mà về, còn lại gọi bà ấy mở cửa, chắc chắn sẽ đánh thức mẹ, em không nên về thì hơn.”
“Vậy tôi giúp cô thuê phòng ở khách sạn gần đây.”
Kết quả đối với đề nghị mới của Ngôn Minh, Trần Hi lại phát ra âm thành nghẹn ngào, lã chã trực khóc: “Anh Ngôn Minh, em sợ.”
Cô ta dùng đôi mắt như nai con ngẩng đầu, yết ớt lại bất lực nhìn Ngôn Minh: “Đêm nay em bị kẻ theo dõi kia dọa sợ rồi, em không dám ở một mình….”
Ngu Điềm hiện tại đã rõ.
Hóa ra cô em gái Trần Hi này ở đây để đặt bẫy cho Ngôn Minh.
Cô ta đã từng nói cho dù là anh em kế cũng không quan tâm, nói phải lên kế hoạch theo đuổi Ngôn Minh, người ta xem ra đúng là thuộc phái hành động.
“Nếu như cô sợ ở một mình thì để tôi ở cùng với cô!”
Ngu Điềm cũng không biết bản thân xúc động ở chỗ nào, nhưng đến khi ý thức lại, cô đã nói ra miệng rồi.
Cũng là lúc này, Trần Hi mới mờ hồ ý thức được phía sau Ngôn Minh là Ngu Điềm đứng cách đó không xa, cô ta có vẻ rất kinh ngạc, dè dặt lại thấp thỏm nhìn về phía Ngu Điềm, dáng vẻ nghi ngờ vô hại: “Anh Ngôn Minh, đây là…”
Chưa cho Ngôn Minh cơ hội trả lời, Ngu Điềm đã giành trước: “À, tôi là em gái cũ của anh Ngôn Minh, còn cô chắc là em gái mới của anh ấy đúng không? Tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên, hay là nhân cơ hội này thành lập một nhóm em gái đi. Trước hết cứ lập nhóm đi, biết đâu sau này lại có em gái mới gia nhập.”
Ngu Điềm nói xong, ngẩng đầu quét mắt nhìn Ngôn Minh: “Xem ra lúc em tìm anh trai mới, anh trai cũ của em cũng không nhàn rỗi, không phải cũng nhanh chóng tìm được em gái mới sao?”
“……….”
Ngôn Minh nhìn qua có chút bất đắc dĩ, nhưng anh chưa kịp nói cái gì, đã bị tiếng di động cắt ngang.
Chờ nhận điện thoại xong, thần sắc của anh liền trở nên nghiêm túc: “Bên phía bệnh viện có bệnh nhân xảy ra tình huống đột xuất, tôi bây giờ phải tới để phẫu thuật xử lý.”
“Trần Hi, đây là Ngu Điềm, để cô ấy đưa cô tới nhà tôi.”
Anh nói với Trần Hi xong, mới kéo Ngu Điềm qua một bên: “Đêm nay tôi không chắc có thể về nhà, vừa hay hai người cùng nhau ở, trong nhà cũng có hai phòng dành cho khách, không cần phải đi khách sạn thuê phòng, tôi hiện giờ cũng không có thời gian đưa hai người đi.”
Ngu Điềm không thể nói rõ vì sao nhưng lại cảm thấy không vui: “Không yên tâm em gái mới kia của anh ở một mình, cho nên thuận nước đẩy thuyền để em ở bên cạnh cô ta à. Em gái cũ là em đã nghỉ việc rồi, loại nhậm chức tạm thời này có kết toán tiền lương không?”
“Không phải là không yên tâm cô ấy.”
Ngôn Minh nhìn lướt qua Trần Hi đang đứng ở giao lộ cách đó không xa dõi mắt về phía anh, sau đó lại quay đầu nhìn mặt đất dưới chân Ngu Điềm.
Giọng anh trầm thấp, dường như muốn lẫn vào trong bóng đêm, bị gió thổi tan.
Nhưng Ngu Điềm vẫn nghe được lời anh nói.
Anh nói…
“Tôi không yên tâm là cô.”
Tim Ngu Điềm đột nhiên giống như bị gió đêm tập kích, nhảy lên thình thình trong gió lạnh.
Ngu Điềm cắn môi: “Em có cái gì mà anh không yên tâm? Sao anh lại không đi lo lắng cho em gái mới của anh?”
Ngôn Minh quét mắt về phía Trần Hi: “Cô ấy không có gì để lo, nhìn khôn khéo hơn cô.”
“………..”
Ngu Điềm vừa định biểu đạt ý nghĩ không phục của mình, lại nghe được Ngôn Minh nói thẳng…
“Hôm nay cô vừa mới trải qua chuyện của mẹ, ở trong nhà có người bên cạnh cũng tốt, không để cô có cơ hội suy nghĩ lung tung.”
Anh nhìn Ngu Điềm chăm chú, dặn dò nói: “Cho nên đừng gây chuyện, đừng làm ầm ĩ, ở yên trong nhà, tôi đi đây.”
Gió đêm mang theo sự mát mẻ và se lạnh của tiết trời chớm thu, ánh đèn đường mờ ảo chiếu sáng đường phố vắng vẻ khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, Trần Hi mặc váy ngắn di chuyển chân cố gắng làm ấm cơ thể.
Nhưng Ngu Điềm lại chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, nội tâm giống như một ngọn núi lửa ngủ đông, bên trong lưu giữ dung nham nóng bỏng như lửa, đã có dấu hiệu sống lại bắt đầu phun trào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT