Mưa bắt đầu rơi, Tế Thủy gục đầu dưới cơn mưa đầu tiên của năm. Hắn vuốt ve bộ lông của Huyền Miêu, thuận tiện hướng về phía chiếc đồng hồ quả lắc xem xem đã mấy giờ rồi. Không xem thì thôi, mà đã xem thì quả thật phải giật mình, đã gần ba giờ sáng rồi nhưng cánh cửa gỗ vẫn im hơi lặng tiếng, không có dấu hiệu gì sẽ mở ra. Và người hắn ngóng trông cũng chưa từng trở về từ tối hôm qua đến giờ.

“Huyền Miêu, ngươi biết Lãnh Thanh Minh đi đâu không?” - Tế Thủy nhíu mày khẽ hỏi.

Huyền Miêu vừa nghe xong, liền ngồi dậy, tra tra mấy giây xong liền đáp: “Cục cảnh sát thành phố.”

Câu trả lời này có chút ngoài ý nghĩ của Tế Thủy. Lặng lẽ nhìn bức ảnh của mình được đóng khung đặt trên bàn trang trọng và nghiêm túc, cũng đủ để thấy chủ nhân của nó dành rất nhiều tâm sức để tìm cho nó một nơi thật hoàn hảo để trưng. Hắn không nghĩ thứ tình cảm mà Lãnh Thanh Minh dành cho hắn là giả dối, tại vì tận sâu thẳm trong trái tim luôn chưa đầy gai góc của hắn vẫn có thể cảm nhận được dòng chảy thật lòng của Lãnh Thanh Minh nhẹ nhàng quấn lấy tim mình.

“Nếu như anh ta thật sự phản bội tôi thì chúc mừng, anh đã diễn rất xuất sắc.” - Tế Thủy cười nhạt, chạm vào gương mặt đang tươi cười trong bức ảnh kia, có chút ngoài ý muốn vuốt một đường.

Nếu như y thật sự muốn phản bội hắn thì chắc chắn đến miệng cười hay mắt khóc cũng không còn đâu.

Sau chuyến dã ngoại, thứ Tế Thủy phải đối mặt có rất nhiều. Từ việc Tiểu Vũ bị thương đến kho vũ khí bị tịch thu, thậm chí là còn có đơn kiện được đề lên từ Thanh Phong, hi vọng có ngày được bắt hắn và lũ sâu mọt kia trở về quy án, trả lại sự trong sạch và công lý mà bọn họ đã bảo vệ bấy lâu nay. Hiện tại giấy tờ hợp thức hóa việc sử dụng vũ khí đã có nhưng việc buôn bán thì không nên phiên tòa đang diễn ra rất căng thẳng. Thậm chí Thanh Phong còn không nhịn được bộ dạng đắc ý của hắn mà muốn xông vào bắt người ngay lập tức. Cũng may, luôn có một người kề cận để ra mặt thay hắn lúc cần thiết.

Tế Thủy chậm rãi đến bên cửa sổ, bức màn hé nhỏ đủ để thấy được xe cảnh sát đang đỗ cách đó không xa. Hiện tại Tế Thủy đang trong thời gian kiện tụng, người của Thanh Phong đương nhiên canh chừng gắt gao tránh cho hắn bỏ trốn. Điều này khiến Tế Thủy không thoải mái lắm, ngày nào muốn ra đường hít thở không khí cũng phải canh trước canh sau, thật khó chịu.

Lúc này, Tế Thủy suy nghĩ khá nhiều thứ, hắn đang muốn đường đường chính chính công khai toàn bộ những việc làm phi pháp của ông già sòng bạc kia, nhưng việc này có vẻ chưa đến thời điểm thích hợp để đưa ra ánh sáng.

“Vu Thủy… Thật khó để nói nhưng chúng ta đang ở tình thế sống dở chết dở, nếu như không lánh mặt một thời gian thì khó mà sống lắm.” - Linh Linh không ngừng lo lắng, cách một tầng qua điện thoại cũng nghe được sự lo  lắng của cô.

“Tôi đã sắp xếp chuyến bay và thân phận giả cho cậu, chỉ cần đặt chân ra khỏi lãnh thổ, đến nước ngoài thì mọi chuyện sẽ xong.” - Tế Thủy thưởng thức tách trà, ánh mắt nhàn nhạt hướng ra ngoài cửa sổ, có phần yêu kiều lẫn phong thái nhàn nhã, ung dung đến lạ thường.

“Còn cậu…” - Linh Linh ngoài ý muốn có chút bất ngờ, không tin được hắn lại chuẩn bị chu toàn cho cô như vậy.

Tế Thủy nhún vai, thản nhiên đáp trả: “Đương nhiên sẽ ở lại tham gia tòa án cuối cùng rồi.”

“Cậu điên à… Nếu Thanh Phong buộc tội cậu thì không chỉ buôn lậu vũ khí mà còn có gϊếŧ người nữa đó.” - Linh Linh thảng thốt kêu lên, không hiểu trong đầu hắn chứa cái quái gì mà  lại quyết định ở lại để đối mặt với ngục tù chứ.

“Mệt rồi, không thích đấu đá nữa.” - Tế Thủy lạnh nhạt đáp trả rồi tắt máy, không để Linh Linh có thể nói thêm một lời nào nữa.

Tế Thủy ngồi lên sofa, ôm lấy Huyền Miêu đang căng thẳng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó an ủi. Xong lại nhắm mắt, ngửa đầu lên trần nhà, không mấy quan tâm đến khẩu súng đang chĩa vào gáy cổ của mình, chỉ bình tĩnh hỏi: “Lãnh Thanh Minh thế nào rồi?”

“Cậu còn hơi sức để quan tâm đến cậu ấy sao?” - Thiên Quân Du hít một hơi thật sâu, chậm rãi hỏi.

“Rất dư hơi sức, không như người đang nằm nguy kịch trong phòng cấp cứu.” - Tế Thủy chẳng những không sợ đạn bạc vô tình mà còn bình thản châm một điếu thuốc lên hút, tựa như mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của hắn.

“Cậu…” - Thiên Quân Du nghiến răng, chưa từng có ai khiến anh ta điên tiết như vậy.

Tế Thủy cười cười: “Tôi chỉ đang giúp hai người đường đường chính chính đến bên nhau thôi, không cần phải tỏ ra thù địch như vậy.”

“Đường đường chính chính?” - Thiên Quân Du nhíu mày hỏi lại.

Tế Thủy lần nữa gật đầu: “Phải, đường đường chính chính là dân thường và cảnh sát, chứ không phải con lang của ông trùm sòng bạc với cảnh sát.” Hắn có thể nắm được toàn bộ mọi thứ, đương nhiên trong đó cũng phải bao gồm những cảm xúc của người đối diện rồi. Tế Thủy không thích một sự sơ sót nhỏ có thể dẫn đến cả một hệ lụy sau này.

Đến chừng năm giờ sáng, tiếng cửa mới được vang lên một lần, Lãnh Thanh Minh một thân đờ đẫn tiếng vào nhà. Cái nhìn trìu mến dừng lại trên thân thể non mềm đang cuộn mình trên sofa, trong lòng chất chứa rất nhiều bi thương không thể nói ra thành lời được. Y mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh thiếu niên đang chìm sâu vào giấc ngủ, lặng lẽ hôn lên gương mặt thanh tú nhưng cũng pha lẫn rất nhiều sự yêu mị kia.

“Ngủ cũng đáng yêu như thế này thì ai có thể chịu nổi chứ.”

Lãnh Thanh Minh lẩm bẩm vài tiếng rồi muốn đứng dậy đi vào rửa mặt một chút nhưng giữa chừng đã có một đôi tay kéo y lại. Tế Thủy từ từ ngồi dậy, ánh mắt chất chứa nỗi suy tư khiến người người nhìn vào đều cảm thấy như có một thế lực nào đó vô hình cản lại bước chân của bản thân lại: “Sao giờ này mới về?”

“… Tôi có chút việc nên về muộn, thiếu gia hãy tiếp tục ngủ đi.” - Lãnh Thanh Minh dịu dàng cười một cái đáp lại.

Nếu như là thường ngày, chắc chắn Tế Thủy sẽ châm chọc y diễn rất giỏi nhưng bây giờ hắn muốn trêu cũng không nỡ trêu nữa. Tế Thủy gằn giọng, mạnh tay kéo y xuống sofa, ánh mắt chất chứa biết bao nhiêu lời không nói hết: “Đã bị đánh đến thương tích đầy mình như vậy, đã bị đánh đến mức máu không ngừng chảy như vậy còn có thể cười… Anh đừng làm cảnh sát nữa, làm diễn viên nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền đấy.”

Hắn vừa nói vừa cởi đi lớp áo đen đã trĩu nặng vì thấm máu kia ra, mặc kệ sự phản kháng của Lãnh Thanh Minh mà đè chặt y xuống, chạm vào những vết thương mới toanh còn rướm máu, nét mặt có chút trầm trọng khiến cho Lãnh Thanh Minh không dám hé nửa lời.

“Tại sao bị thương?” - Tế Thủy rũ mi hỏi.

“Không có gì…”

“Nếu anh không thành thật thì đừng làm người của tôi nữa.” - Tế Thủy mím môi, gằn giọng đáp trả.

Lãnh Thanh Minh sững sờ trong chốc lát, cúi đầu im lặng một chốc rồi khẽ nói: “Là cha tôi, ông ấy không chấp nhận tôi rời khỏi ngành nên giáo huấn một chút.”

“Một chút?” - Những vết roi, vết bầm đến rướm máu, ngay cả vùng cổ cũng sưng đỏ lên một mảng rõ ràng, chưa kể bắp tay, bắp chân đều in rõ những trận đánh đập chưa từng nương tay, đây mà là một chút sao? Rõ ràng là muốn gϊếŧ người mà.

“Thiếu gia… Em lo cho tôi?” - Lãnh Thanh Minh chạm vào gò má nhỏ nhắn, sớm đã ửng đỏ vì tức giận.

Tế Thủy trợn mắt, muốn đánh vào tay y nhưng nhìn lại cổ tay y vẫn đang rướm máu, quấn băng sơ sài, đành nhịn xuống cơn giận, nắm nhẹ lấy tay của y, nhẹ nhàng hôn lên đầy ôn nhu nhưng lại khiến người khác rợn người: “Tôi sẽ khiến ông ta thân bại danh liệt.”

“Thật hân hạnh.” - Tuy không tin lắm, dù có vô tâm thế nào thì ít nhiều gì y cũng biết thế lực của lão cha nhà mình như thế nào nhưng Lãnh Thanh Minh vẫn cảm thấy có chút an ủi, ít ra hắn là người đầu tiên bất bình thay y trước những đòn roi được cho là chính nghĩa.

Chính nghĩa tuyệt đối, thứ chính nghĩa đến mức đánh mất đi nhân tính. Nếu như “chính phủ” ngầm tùy ý và tɧác ɭoạи, đem mạng người ra đùa giỡn thì cái thứ chính nghĩa mà Thanh Phong theo đuổi chính là thứ tɧác ɭoạи trong âm thầm, bọn họ không dùng đao súng gϊếŧ người mà là dùng pháp luật. Dùng kẽ hở của pháp luật để tạo nên một đế chế sáng rực, một nền văn minh cảnh sát cùng pháp luật là tuyệt đối.

Điển hình nhất là sự việc cách đây hai mười năm về trước. Một người phụ nữ mang thai bị đám cảnh sát của cục cấp cao uống say đánh đến sảy thai, con không còn, mẹ ôm hận tuyệt vọng chết theo con, một nhà ba người hạnh phúc lại vì thói tùy hứng của đám người quyền thế mà tiêu điều. Nhưng đáng nói ở đây là cái thứ chính nghĩa tuyệt đối kia lại độc ác đến mức bao che cho cảnh sát của cục, bọn họ không muốn trong mắt người dân, hình ảnh cảnh sát bị bôi nhọ nên lôi mấy tên du côn ra để thế tội.

“Bùng nổ chiến tranh lạnh giữa thế giới ngầm và chính phủ quá lâu rồi, cũng nên phơi bày mọi thứ ra ánh sáng thôi.” - Tế Thủy nhìn ly nước chứa thuốc ngủ đã được y uống hết, xong lại vuốt ve gương mặt của Lãnh Thanh Minh đang mải mê chìm trong giấc ngủ, không khỏi phức tạp nói.

Đối với Tế Thủy, mục đích đầu tiên của hắn đi đến cuối cùng. Tế Thủy đã hiểu được cách vận hành chính trị cùng kinh tế giữa thế giới ngầm và chính phủ, như vậy đã quá đủ để tạo thành con dao cắt đứt thứ đang bão hòa bóng tối và ánh sáng. Còn giọt nước mắt của Lãnh Thanh Minh, sớm sẽ rơi thôi.

Tế Thủy nhàn nhạt vuốt ve cánh môi mỏng của nam nhân, không biết trong lòng hiện tại đang là cảm giác gì nhỉ? Luyến tiếc hay yêu? Không thể nào, nhảm nhí…

“Tôi đầu thú.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play