Tiểu Vũ và Thiên Quân Du mỗi người một phòng, sớm đã báo cáo hết thảy những gì diễn ra hôm nay với lão gia rồi chuẩn bị đánh một giấc nhưng trời không chiều lòng người. Ngay lúc bọn họ đang định đi ngủ thì tiếng xe đi vào lại vang lên khiến cả hai không thể nào không bước xuống xem xét tình hình. Nếu như là Lãnh Thanh Minh và Tế Thủy thì tốt, nhưng ngộ nhỡ là kẻ khác thì sao? Lạ nơi lạ chỗ, vẫn nên vì bảo vệ tính mạng của mình mà đi kiểm tra thì hơn.

Đèn vừa bật lên, khung cảnh trước mắt thật sự dọa cho Tiểu Vũ và Thiên Quân Du ngây ngốc, bọn họ không tin được một kẻ ưa sạch sẽ, ghét kẻ khác chạm vào mình lại đang bế một người quen nhưng cũng lạ, thậm chí là chút đáng ghét nữa.

“Thanh Minh…” - Tiểu Vũ muốn cất lời hỏi thì Lãnh Thanh Minh đã nhíu mày, nhỏ giọng cảnh cáo.

“Đừng làm ồn, thiếu gia đang ngủ.” - Lãnh Thanh Minh vừa nói vừa lách người qua hai kẻ đang đứng thẳng như hóa đá, hoàn toàn không tin được vào tai mình vừa nghe được thứ gì, quái thế nào mà kẻ được mệnh danh là nụ cười vô cảm lại dễ dàng ôn nhu với một người như thế chứ?

Dõi theo bóng dáng của Lãnh Thanh Minh, cả hai người đều ngây ngốc nhìn nhau, không hiểu sau mấy tiếng rời đi thì tên này đã trúng bùa mê thuốc lú gì mà thay đổi chớp nhoáng như vậy chứ. Thiên Quân Du nhún vai, bỏ lên phòng, sau một hồi suy nghĩ trong lòng anh, dường như cũng có đáp án phần nào rồi.

“Rốt cuộc Thanh Minh bị sao thế?” - Tiểu Vũ không nhịn được, lên tiếng hỏi.

Thiên Quân Du thở hắt một hơi, thần thần bí bí đáp: “Thì là bị… À mà thôi, tự đoán đi.”

“… Tự đoán cái đầu anh, đồ đáng ghét.” - Tiểu Vũ giật giật khóe môi, hừ lạnh một tiếng rồi chen lên đi trước, suýt một chút nữa liền khiến cho Thiên Quân Du té cả cầu thang. Đi qua xong rồi, còn không quên lẩm bẩm - “Đáng đời.”

Thiên Quân Du đối diện với sự trẻ con của Tiểu Vũ, chỉ có thể cười trừ cho qua chuyện. Nhưng khi bóng dáng của cậu biến mất rồi, biểu cảm của Thiên Quân Du lại thay đổi, chăm chú quan sát con cá ở phía hồ kính, lắc đầu đầy cảm thán: “Một chín, một mười, không biết kẻ nào mới là người thắng.”



Mặc cho suy nghĩ viễn vong, bay đến tận phương nào của hai người kia, Lãnh Thanh Minh vẫn làm đúng bổn phận của mình, dịu dàng giúp hắn điều chỉnh điều hòa và quần áo rồi mới rời đi. Ngay lúc Lãnh Thanh Minh định rời đi thì một đôi tay đã nắm lấy cổ tay y, đợi khi y ngoảnh đầu lại thì Tế Thủy đã mơ màng, thanh âm có chút khàn khàn, lại ấm áp và pha chút trẻ con: “Cha ơi, cha đừng đi mà… con nhớ cha lắm…” Nước mắt rơi xuống, đọng lại ở khóe mi, hơi thở gấp gáp dường như thật sự rất sợ sẽ mất đi cha mình.

“Thiếu gia…” - Lãnh Thanh Minh vốn định gỡ hắn ra khỏi áo mình nhưng càng dùng lực mạnh thì Tế Thủy lại càng phản ứng quyết liệt hơn, nhất quyết không buông ra khiến y chỉ đành ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của hắn, âm thầm an ủi - “Thiếu gia, không sao rồi, sẽ chẳng ai rời bỏ thiếu gia đâu.”

Có vẻ thanh âm dịu dàng này quả thật có hiệu quả, Tế Thủy không còn nắm chặt tay y một cách kịch liệt nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy, tựa như sợ mất đi một vật gì đó rất vô giá. Lãnh Thanh Minh thấy vẻ điềm đạm, đáng yêu lại có chút thơ ngây này, thật không nghĩ đến người này có thân phận ra sao, gia thế và tính cách như nào… Tế Thủy bỗng nhiên xoay đầu, để lộ ra sợi dây chuyền bạc sớm đã sờn cũ, thậm chí nhìn qua cũng đoán được, nó không đáng giá trị để ngó tới.

Không biết có phải xuất phát từ lòng tò mò hay không, Lãnh Thanh Minh lại mở mặt dây chuyền ra xem, bên trong không có gì đáng giá, đơn giản là hình ảnh sớm đã bị phai màu, không còn nhìn rõ người trong ảnh là ai nhưng dòng chữ đen kia vẫn còn in đậm, làm cho y cũng không nghĩ tới được, sâu thẳm bên trong con người tưởng chừng vô tâm này lại ấm áp như vậy.

Đêm nay không có trăng, phòng lại không có đèn ngủ nên Lãnh Thanh Minh không thể thấy được thiếu niên đang cuộn mình trong giấc mộng đã cười. Nụ cười nhàn nhạt trong thoáng chốc khiến người khác cũng phải rợn người. Huyền Miêu cuộn mình bên cạnh, dù rất khó chịu với bộ lông bám đầy bụi nhưng cũng chẳng nỡ phá hủy ý định của hắn… Cho là nó thật sự chưa bao giờ hiểu cái suy nghĩ kì lạ của Tế Thủy đi nhưng miễn hắn hoàn thành trò chơi thì mọi thứ đâu đáng để nhắc đến.



Hôm qua thức khuya một đợt, lại thêm cả suy nghĩ, tò mò về thái độ của Lãnh Thanh Minh mà Tiểu Vũ đã thành công biến mình thành con của gấu trúc. Hai mắt cậu thâm quầng, mắt lờ đờ hệt như một cái xác sống biết đi, dọa cho người giúp việc theo giờ phải hét lên. Thế mà lại hay, cũng nhờ tiếng thét này mà cả ba người đang ngủ kia phải tỉnh dậy khi không cần bất cứ tác động nào khác.

Tế Thủy mơ màng tỉnh dậy, thở hắt một hơi liền càu nhàu: “Mới sáng sớm, có việc gì mà ồn thế này…”

“Để tôi xuống nhà xem, cậu cứ ngủ tiếp đi.” - Lãnh Thanh Minh đưa cho hắn một cốc nước rồi nói.

Đúng lúc cổ Tế Thủy đang khô cằn, cần tiếp thêm nước, hắn không nghi ngờ gì, trực tiếp nhận lấy rồi uống, sau mấy giây, hắn mới chợt nhận ra có điều gì sai sai. Hơi liếc mắt về phía cái người đang cười tươi như hoa kia, chầm chậm hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Không phải thiếu gia muốn tôi sưởi ấm cho cậu sao? Tôi chỉ đang làm theo lệnh thôi.” - Lãnh Thanh Minh nhắm mắt lại, suy nghĩ một chốc rồi cười đáp.

“… Nhưng đâu có nghĩa anh phải nghe theo chứ?” - Hắn nhướn mày, nghiêng đầu nói.

“Chẳng phải thiếu gia nói muốn tôi trở thành người của cậu sao?”

Tế Thủy mỉm cười, không tin được những gì Lãnh Thanh Minh đang nói: “Anh đồng ý?”

“Muốn chính thức cũng phải thực tập, tôi muốn bản thân mình hoàn thiện nhất có thể nếu về dưới trướng cậu.”

Khi cả ba người bước xuống tầng dưới, thanh âm hét la đầy sợ hãi đã biến mất, thay vào đó là tiếng xin lỗi đầy rối rít của cô giúp việc. Bên cạnh còn có vẻ mặt khó xử của Tiểu Vũ, cậu ấy dù đã nói không sao rất nhiều lần nhưng cô giúp việc cứ mãi cúi đầu, hoàn toàn giống như một cái máy, chỉ là cái máy này quả thật rất tiên tiến khi biểu cảm sợ hãi đến chết đi sống lại được lột tả hết nha.

“Chuyện gì vậy?” - Tế Thủy ngáp một cái thật dài, đảo mắt một lượt rồi mới hỏi.

Tiểu Vũ có thể cảm nhận được cô giúp việc này rất sợ Tế Thủy, khi câu hỏi của hắn vừa cất lên, lập tức khiến cho cô ấy cứng đờ người, hai vai run lẩy bẩy như sắp khóc đến nơi. Cậu không nhịn được, rốt cuộc cũng đứng ra giải vây: “Tôi đi xuống bất chợt nên làm cô ấy giật mình…”

Lời Tiểu Vũ chưa kịp dứt, Tế Thủy đã lạnh giọng cắt ngang: “Cô bị đuổi việc.”

“Thiếu gia…” - Cô gái còn muốn van xin gì đó nhưng đối diện với ánh mắt đầy lạnh lẽo kia, đành chấp nhận số phận mà ngậm ngùi, lau nước mắt rời đi.

Tiểu Vũ không nhịn được cách thức ngang ngược của Tế Thủy, lập tức lớn giọng phản bác: “Đây là lỗi của tôi mà, sao cậu lại đuổi việc cô ấy.”

Không quá để tâm đến sự giận dữ của Tiểu Vũ, Tế Thủy thản nhiên châm một điếu thuốc lên hút, hương thuốc lá nồng nặc nhanh chóng làm cho cả ba người đều nhíu mày, không hiểu rốt cuộc hành động của hắn có ý nghĩa gì, sau mấy giây, hắn chỉ đơn giản đáp lại: “Thì sao? Lỗi là lỗi, phân biệt ai với ai sao?”

“Đương nhiên…”

“Đó là nguyên tắc, kẻ mạnh thì vô tội.” - Bởi vì chỉ có kẻ đủ mạnh để tạo ra luật lệ để phân đúng sai. Sau khi hắn dứt lời, Thiên Quân Du nhíu mày, Lãnh Thanh Minh rũ mi cười nhạt, chỉ có Tiểu Vũ là không hiểu lời Tế Thủy đang nói.

Tế Thủy nâng mi mắt lên, đặt điếu thuốc xuống, tỉnh thần thoải mái, vươn vai một cái đầy sảng khoái: “Các anh muốn làm gì thì cứ thoải mái nha, giúp việc mới tôi sẽ gọi sau… À quên, tôi không thường về đây nên có người ở lại cũng giúp cho nơi này đỡ cô quạnh.” Nói xong Tế Thủy lập tức quay đầu đi lên lầu, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt quái gỡ của Thiên Quân Du đang chăm chú dõi theo từng hành động của hắn.

“Rốt cuộc, ý cậu là sao chứ?” - Tiểu Vũ phụng phịu, theo hướng đi của hắn, hét lớn hỏi.

“Ý thiếu gia là nếu cậu nói nữa thì chắc chắn kết cục của cậu sẽ thảm hơn so với cô gái giúp việc ban nãy.” - Lãnh Thanh Minh từ tốn lên tiếng, lời nói đáng sợ nhưng nụ cười trên môi kia càng làm cho Tiểu Vũ hãi hùng hơn.

“Đừng làm phiền thiếu gia, nếu cậu còn muốn toàn mạng trở về để hoàn thành nhiệm vụ của mình.” - Thiên Quân Du cũng hừ lạnh.

Chết tiệt, bọn họ không nghĩ được rằng, một kẻ mang danh phá gia chi tử như Tế Thủy lại là kẻ khó lường như vậy. Nhưng cũng không có gì lạ… con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh, quả thật rất khó đối phó!

Tế Thủy đứng ở hành lang, có chút nhàn nhạt, ánh mắt tựa như hồ ly yêu mị khiến kẻ khác phải quỳ phục, ôm lấy Huyền Miêu đang lơ mơ, lảo đảo dụi vào chân mình lên. Vừa gãi cằm cho nó, vừa nghe điện thoại: “Linh Linh, tôi nhờ cậu một việc được không?”

“Ái cha, việc gì khó mà thiếu gia lại nhờ đến tôi thế?” - Linh Linh cợt nhả, ngã mình vào bồn tắm, thích thú hỏi.

“Nếu cậu giúp được tôi thì số vũ khí tiếp theo sẽ cập bến chợ đen của cậu với giá hoàn toàn miễn phí.”

“Việc gì mà nghe béo bở thế?”

“Điều tra thông tin của ba người tôi vừa gửi qua cho cậu, tối đa ba ngày tôi phải nhận được câu trả lời.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play