Tế Thủy trầm lặng ngồi bên giường bệnh, nhìn người cha già mái tóc đã hoa râm, máu lạnh muốn giết chết chính con trai của mình, trong lòng không khỏi cười nhạt, tiện tay chạm vào bình truyền nước biển cho ông ta: “Cha à, bác sĩ nói với con, còn lâu lắm cha mới có thể đứng dậy, hoạt động được các cơ sau cuộc đại phẫu… Với cái thân thể tàn phế này, con có nên tiếp quản hoàn toàn sòng bạc của cha không?”
Cha Vu nghiến răng, hướng về Lưu Thủy không ngừng trợn mắt nhưng một lời từ cơ miệng cứng nhắc cũng không thể thoát ra được. Điều này khiến cho Lưu Thủy rất mãn nguyện, chầm chậm ngồi xuống bên cạnh, gọt đi những vỏ táo căng mọng rồi ung dung nói: “Ông đem tôi ra làm bia đỡ đạn cho con trai mà mình yêu thương nhất, những hành động cố ý cưng chiều, thương yêu tôi vô cùng để tránh tai mắt ngó ngàng đến đứa con nuôi của ông? Kế hoạch và diễn xuất của ông hoàn mỹ lắm, đến mức số lần tôi rơi vào tử thần trước họng súng do kẻ thù của ông gây ra… tôi còn không nhớ hết.” Từng lời nói của Tế Thủy đều khiến cha Vu rùng mình, trợn trắng mắt không hiểu vì sao hắn có thể biết tường tận mọi thứ như vậy.
“Nhưng mà người tính không bằng trời tính, bệnh tái phát đột ngột, thay tim và cứng đờ tứ chi, nếu ông chết đi thì thật sự số gia sản đó sẽ thuộc về tôi đấy.” - Tế Thủy chạm vào máy thở oxy của ông ta, khiến cha Vu sợ đến toát cả mồ hôi. Đôi mắt của hắn tựa như một con rắn tàn độc, sẵn sàng không từ mọi thủ đoạn để làm cho đối phương rơi vào tuyệt vọng vậy.
Lão gia thở dốc, tim bắt đầu đập nhanh hơn bình thường, toàn thân run lên vì tức giận. Tế Thủy chỉ nhàn nhạt cười một cái, từ từ ngồi xuống bên cạnh ông ta - “Đừng diễn, tôi biết ông đang đắc ý với bản di chúc đã giao cho luật sư rồi nhưng… ông nghĩ tên luật sư đó còn sống không?” Hắn vừa dứt lời, cha Vu chính thức trợn trắng mắt, không diễn nữa, ông ta đã bị kích thích, sốc đến mức lên cơn nguy kịch rồi.
Tế Thủy nhếch mép, tay gọi cho bác sĩ rồi lẳng lặng bỏ đi, mặc cho cái ồn ào, dồn dập vang lên của đám bác sĩ, hắn vẫn bình tĩnh hướng mắt về phía bờ biển: “Một kẻ muốn thao túng cả bạch đạo và hắc đạo, muốn đem bóng tôi dung hòa với ánh sáng lại chết dễ như vậy thì quả thật rất mất mặt đó.”
“Thiếu gia…”
Sự tĩnh lặng đột ngột bị phá vỡ, thanh âm dịu dàng vấn vương bên tai khiến Tế Thủy có chút giật mình nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Điếu thuốc trên tay vẫn rực cháy, khói thuốc lan tỏa khắp không gian hòa cùng gương mặt thanh tú lại lạnh nhạt với sự đời. Những điều này quả thật khiến Lãnh Thanh Minh thoáng chốc ngây ngốc…
“Anh tìm tôi có việc gì?” - Tế Thủy từ từ dùi đầu thuốc đang cháy xuống gạt tàn rồi vứt nó vào thùng rác bên cạnh, dù gì Lãnh Thanh Minh cũng không thích hắn hút quá nhiều thuốc, nếu cầm thêm một lát nữa chắc chắn người này sẽ cằn nhằn đến đinh tai mất.
“Bản di chúc đã được đốt cháy rồi.” - Lãnh Thanh Minh nghiêng đầu báo cáo.
Tiếng động cơ chầm chậm vang lên, Tế Thủy bình thản ngồi ở ghế phụ, nhìn sang bên cạnh Lãnh Thanh Minh vẫn một bộ im lặng, không có chút gì gọi là tò mò về những việc hắn đang làm. Tế Thủy hơi mím môi, suy nghĩ gì đó, sau đó khẽ xoa đầu Huyền Miêu rồi hỏi: “Anh không muốn hỏi gì sao?”
“Nhiệm vụ của tôi là tuân theo lệnh của thiếu gia, đương nhiên sẽ không hỏi bất kì điều gì.” - Lãnh Thanh Minh ngay lập tức đáp lại.
“… Tên luật sư đó sao rồi?” - Tế Thủy im lặng chốc lát rồi cũng quyết định đổi chủ đề, hắn không muốn việc này đi xa hơn nữa, bản tính tò mò muốn biết nhiều hơn sẽ dễ dàng dẫn dụ đến cái chết của bản thân mà không ai hay biết mất.
Lãnh Thanh Minh bình tĩnh trả lời: “Treo cổ tự sát.”
“Lý do rất hay đấy.” - Tế Thủy thuận miệng đáp trả. Không quên đặt Huyền Miêu xuống dưới chân ghế, lấy sẵn một khẩu súng ra rồi hai ba bước liền lắp đặt xong.
Lãnh Thanh Minh nhìn qua kính chiếu hậu, cười một cái, sau đó từ từ bẻ lái, tiến vào con đường đèo bên cạnh. Mỗi người một việc, tuy cả hai đều không ai nói gì với nhau nhưng phối hợp rất ăn ý. Tế Thủy ung dung quan sát những chiếc xe đang cố ý đuổi theo bọn họ, khi Lãnh Thanh Minh tăng tốc thì đám người kia sẽ tăng tốc, khi bọn họ giảm phanh thì đám người kia cũng giảm phanh, có thể nói một chín một mười, có làm như thế nào cũng không buông tha cho hắn với y.
Nếu như đã không biết điều thì cách nhanh gọn nhất là tiễn bọn chúng một đoạn xuống Âm Ti vậy.
Tế Thủy ngáp dài một cái, thầm than thở một tiếng đầy ủy mị: “Chết tiệt, cứ thích làm phiền người khác.”
Trần xe được mở ra, Tế Thùy nhòm người dậy, nhắm chuẩn vào bánh xe của đám người phía sau mà bắn hai ba phát liên tục. Mặc kệ bọn chúng vẫn đang chĩa súng về phía mình, Tế Thủy vẫn như vậy, nét mặt không một chút gì thay đổi, không sợ hãi cũng chẳng kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng khinh bạc những kẻ không biết lượng sức. Nhận thấy lượng đạn đã vơi đi một nửa, Tế Thủy mới rút lui, ngồi trở lại ghế phụ, nhắm chặt mắt, xoa xoa thái dương: “Tôi mệt rồi.”
Lãnh Thanh Minh cũng không vạch trần lời nói dối của Tế Thủy, chỉ thuận ý gật đầu: “Thiếu gia cứ nghỉ ngơi, mọi việc còn lại để tôi lo.”
Đường đèo trước mắt không ngắn cũng không dài, nhưng chủ yếu là vách núi ở nơi này rất cao. Đủ để khiến cho một chiếc nào đó rơi xuống sẽ vỡ nát, cũng như được nhận định đó là do tai nạn. Nghĩ là làm, Lãnh Thanh Minh cố ý nhấn phanh, dùng pha đèn và sương mù trên đèo làm lá chắn, khắc sâu trong đầu đoạn địa hình cần cua, xác định được xong, ngay lập tức không báo trước liền nhấn phanh ga khiến đám ngươi phía sau ngỡ ngàng.
Đến khi Tế Thủy mở mắt ra một lần nữa thì tiếng nổ phía sau đã chấm dứt rồi. Hắn thở hắt một hơi đầy mệt mỏi, rồi lại ngửa đầu về phía sau: “Dù lão già đó đã nằm liệt nhưng vẫn còn rất nhiều tay sai của lão… Thật khó chơi.”
“Mọi thứ rất nhanh sẽ hoàn tất thôi.” - Các thủ tục hồ sơ chuyển nhượng tài sản ngoài sáng của lão già kia đều đang được thực hiện một cách nhanh nhất, hiện tại chỉ còn việc giải quyết một số thân tín của lão nữa thôi. Cái vị trí ông trùm sòng bạc, đứng giữa hắc bạch như thế này chắc chắn cũng không ít kẻ ngoài cuộc và đàn em có máu mặt dòm ngó đến. Nếu biết ông chủ của bọn chúng đã tàn phế thì chắc chắn “chính phủ” ngầm sẽ không thể yên bình được như vậy đâu.
Hai người không ai nói với nhau câu nào nhưng sâu thẳm bên trong ai cũng có đáp án và cách nghĩ của riêng mình.
“Ngày lão gia phái chúng đến để giám sát cậu thì ông ấy đã vào bệnh viện để chuẩn bị cho cuộc đại phẫu rồi, vậy người đưa ra thông báo chúng tôi đến là…” - Lãnh Thanh Minh gần như đã nắm hơn một nửa đáp án trong lòng nhưng y vẫn muốn chính tai nghe thấy hơn.
Tế Thủy nhàn nhạt cười mỉm, không trực tiếp trả lời câu hỏi: “Anh nói sẽ không hỏi bất cứ thứ gì mà.”
“Việc này là trước khi tôi trở thành người của thiếu gia.” - Lãnh Thanh Minh nói rồi tiến sát đến gần khuôn mặt thanh tú, đầy yêu mị, chạm lên khóe mi, bờ môi - “Nên không biết tôi có vinh hạnh được biết hay không?”
Tế Thủy rũ mi, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Phải, người điều các anh về nước là tôi.”
“Tại sao?”
“Phần nhiều là vì tò mò, không biết kẻ nào đủ can đảm làm việc cho cái tên ngốc Thanh Phong kia và…” - Hắn dừng lại một chút rồi lấy ra ba tấm ảnh mà lão già kia đã gửi cho hắn lúc trước, rồi chỉ vào tấm ảnh của Lãnh Thanh Minh, khẽ nói - “Tôi cảm thấy rất hứng thú với anh.”
Nụ cười nhẹ cùng biểu cảm tự nhiên, hoàn toàn không có một chút gì gọi là nói dối khiến Lãnh Thanh Minh ngạc nhiên vô cùng. Y không tin được người đã từng khiến y khinh thường vì làm những điều ngu ngốc, hại mình hại người nhưng rồi ngày hôm đó, khi gặp lại vị thiếu gia này lần thứ hai thì mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn, không ngỗ ngược, hành động thận trọng và đặc biệt còn rất thích mèo nữa.
Chưa để Lãnh Thanh Minh kịp ý thức thêm việc gì, Tế Thủy đã bất ngờ hôn lên môi y một cái, khúc khích cười: “Có một anh chàng cảnh sát luôn sẵn sàng tuân theo bất kì mệnh lệnh nào của mình, chẳng phải rất ngầu sao?”
“… Thiếu gia, cậu thật tinh nghịch.”
Chỉ cần một câu thừa nhận của Tế Thủy thì mọi nghi vấn trong lòng Lãnh Thanh Minh bấy lâu xem như được giải đáp hết. Từ khi bắt đầu, mọi thứ vốn đã nằm sẵn trong kế hoạch của hắn rồi, đó là lý do vì sao ngày đó, khi bị bao vây ở bến cảng thì Tế Thủy hoàn toàn không lo sợ bất cứ điều gì. Thái độ ung dung đó là đặt mầm mống nghi ngờ trong lòng y, để rồi đến ngày hôm nay mới biết được người chỉ thị bọn họ là ai.
“Cậu định đùa giỡn với hai giới hắc bạch đến bao giờ?” - Lãnh Thanh Minh nhắm mắt lại, xoa xoa mi tâm đầy gian nan hỏi.
“Tôi không rỗi hơi đùa giỡn với bọn họ…” - Tế Thủy bắt đầu nhích khỏi chỗ ngồi của mình, từ từ ngồi lên đùi của Lãnh Thanh Minh, đôi mi khép hờ, vừa kiêu ngạo lại vừa lạnh lùng, tựa như một bậc đế vương đang chơi đùa với bề tôi của mình - “Tôi chỉ muốn đùa chơi đùa với anh thôi.”
“… Nếu như đây là mệnh lệnh, tôi đương nhiên sẽ không dám cãi.” - Y chạm nhẹ vào gò má thanh tú kia, vuốt ve cánh môi hồng hồng khiến người khác phải nổi lên du͙© vọиɠ khi nhìn vào.
Hơi thở hòa huyện nơi màn đêm tĩnh mịch và hiu quạnh, màn sương lúc ẩn lúc hiện tựa như đang che chắn cho một việc đáng xấu hổ nào đó.
“Thiếu gia, tôi muốn chạm vào cậu…”
Ngọn lửa khao khát mãnh liệt bùng cháy lên, nó mang theo toàn bộ những nỗi niềm mãnh liệt nhất từ trước đến nay. Tựa như nỗi niềm này đã bị khóa trái rất lâu rồi, giờ nên tới lúc tỉnh dậy thôi…